Chương trước
Chương sau




Chu Văn nghe đoạn hội thoại của bọn hắn rõ ràng, suy đoán lần trước của Độc Cô gia không sai, quả nhiên kẻ giết cướp thai, không phải Cổ trùng mà là người Tiêu gia làm.

Bọn họ đem đứa trẻ kia luyện thành Cổ Mạn Lệ, Chu Văn hiểu biết thập phần hữu hạn đối với Cổ Mạn Lệ, không biết rốt cuộc Cổ Mạn Lệ trưởng thành thế nào.

Hiện tại Tiêu gia sắp không khống chế được Cổ Mạn Lệ, muốn dùng Vương Thiền luyện chế một Cổ Mạn Lệ khác, dùng để kiếm chế Cổ Mạn Lệ kia.

- Tiêu gia thật độc ác, tuy thời đại này muốn mạnh không sai, dùng thủ đoạn cũng được, nhưng thủ đoạn ngoan độc như vậy thật không thể chấp nhận được.

Trong lòng Chu Văn nổi lên sát tâm.

Chu Văn muốn triệu hồi Hàm Quang kiếm, trước tiên giết chết Tiêu Thiên Phóng và Tiêu Lục Kỳ, hai người kia tuyệt đối chết không oan uổng, mặt khác những người Tiêu gia còn lại, lại coi tình huống mà định.

Thời điểm đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên phát hiện, thiếu nữ kia đã đứng trước mặt hắn, tựa hồ muốn ngăn cản hắn động thủ.

Chu Văn nhìn thiếu nữ trước mặt, đột nhiên minh bạch cái gì, thầm nghĩ trong lòng:

- Không phải thiếu nữ này chính là Cổ Nữ mà bọn hắn luyện chế thành Cổ Mạn Lệ chứ?

Chu Văn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, thứ được cung phụng trong Phật đường này, hẳn là Cổ Nữ Cổ Mạn Lệ, như vậy thiếu nữ cổ quái này chính là bộ dáng Cổ Nữ sau khi lớn lên.


Nói như vậy, Cổ Mạn Lệ không lớn lên, nhưng Cổ Mạn Lệ kết hợp với Nguyên Khí quyết về sau, rất có khả năng.

- Hiện tại nàng bị Tiêu gia khống chế, nếu ta giết người Tiêu gia, nàng sẽ đối địch với ta.

Chu Văn nghĩ đến đây, tạm thời không động thủ.

Cổ Nữ là người đáng thương, nếu không trời sinh thần dị, sẽ không bị Tiêu gia làm hại, ngay cả cha mẹ cũng chết thảm, bản thân còn chưa xuất sinh đã bị luyện chế thành Cổ Mạn Lệ.

Chu Văn không dám chắc nếu bản thân giết chủ nhân nàng, nàng có thể sống sót được hay không, cho nên tính toán trước tiên không động thủ.

Tiêu Thiên Phóng suy nghĩ, tiếp tục nói:

- Vô luận Vương gia có phát hiện được hay không, sự tình Vương Thiền tạm thời để sang một bên, trước toàn lực tranh thủ bắt giữ Băng Tằm Cổ Vương, nếu thu hoạch được Băng Tằm Cổ Vương, chúng ta không cần ỷ lại nhiều vào lực lượng Cổ Nữ nữa.

- Băng Tằm Cổ Vương cũng không dễ bắt, nguyên bản cho rằng có Cổ Nữ tương trợ, hẳn có thể bắt được Băng Tằm Cổ Vương, mà đám người đi bắt phát hiện Băng Tằm Cổ Vương không phải một con mà là một đôi, Cổ Nữ cũng không phải đối thủ đôi Băng Tằm Cổ Vương kia, nhất định phải nghĩ thêm biện pháp khác.

Tiêu Lục Kỳ nói.

- Đầu Thần thoại Huyết Hạt Cổ thuần dưỡng thế nào, đã dùng được chưa?

Tiêu Thiên Phóng trầm ngâm hỏi.

Tiêu Lục Kỳ cười khổ nói:

- Cũng không biết nguyên nhân gì, chúng ta dùng Cổ Nữ bắt Thần thoại Cổ trùng về, đặc biệt khó thuần phục, lần trước có ba con Huyết Hạt Cổ thuần dưỡng lâu như vậy, làm thế nào cũng không chịu khuất phục, con Huyết Hạt Cổ này hơi tốt một chút, có điều hiện tại chỉ miễn cường khống chế.

- Vậy cũng đủ dùng, mang nó đi, dùng nó phân tán lực chú ý của Băng Tằm Cổ Vương, chỉ cần đôi Băng Tằm Cổ Vương bị tách ra, Cổ Nữ đối phó một con hẳn dư dả.

Tiêu Thiên Phóng nhìn Cổ Mạn Lệ trên bàn thờ, lại tiếp tục nói:

- Chuẩn bị Huyết Hạt Cổ cho tốt, chúng ta ngày mai lên đường tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa hiện tại Độc Cô Trùng đáng chủ ý đầu Băng Tằm Cổ Vương, không thể để hắn đắc thủ trước.

- Ta biết rồi, ta sẽ chuẩn bị ngay.

Tiêu Lục Kỳ đáp ứng nói.

- Cố gắng làm tốt, vị trí gia chủ về sau, ta muốn ngươi tiếp nhận, nhưng muốn làm gia chủ, đầu tiên phải làm người khác tâm phục khẩu phục mới được. Lúc này nếu có thể thuận lợi bắt được đôi Băng Tằm Cổ Vương kia, trong đó để một con cho ngươi thuần dưỡn.


Tiêu Thiên Phóng nói.

- Đại ca, ngài thật đẹp trai…

Tiêu Lục Kỳ tức khắc vui mừng quá đỗi, nhưng tức khắc vui mừng quá đỗi,

Tiêu Thiên Phóng xua tay nói:

- Bản thân ta tự biết, mấy năm nay vì áp chế khống chế Cổ Nữ, thân thể của ta càng ngày càng kém, tinh thần sa sút, về sau Tiêu gia phải dựa vào ngươi, ngươi phải gánh trách nhiệm này.

- Đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ ngươi kỳ vọng.

Tiêu Lục Kỳ vội vàng nói.

- Tốt, ngươi ngươi đi trước chuẩn bị đi, hy vọng lần này có thành công.

Tiêu Thiên Phóng cố ý bảo Tiêu Lục Kỳ ra ngoài.

Khi Tiêu Lục Kỳ đỉ rồi, một mình Tiêu Thiên Phóng đứng trước Cổ Mạn Lệ, duỗi tay vuốt ve bên ngoài thủy tinh tráo, thần sắc cổ quái nói:

- Nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể hoàn toàn thuần phục ngươi, hiện tại kế hoạch cướp Vương Thiền luyện chế Ách Vận Cổ Mạn Lệ lại thất bại, nếu ngươi lại không chịu thuần phục, ta đây chỉ có thể làm bước cuối cùng. Thân thể của ta thật sự chịu không nổi nữa, chờ bắt được Băng Tằm Cổ Vương về sau, sẽ hoàn toàn hủy diệt ý thức của ngươi. Tuy vậy sẽ khiến năng lực và linh tính của Cổ Mạn Lệ đại giảm, nhưng ngươi đã bức ta đến tuyệt cảnh, ta chỉ có thể làm vậy….

Tiêu Thiên Phóng đứng nơi đó nhìn Cổ Mạn Lệ hồi lâu, lúc này mới rời khỏi tiểu viện.

Từ đầu đến cuối, thiếu nữ đều ngăn cản Chu Văn, không cho Chu Văn làm thương tổn Tiêu Thiên Phóng.

- Hắn đã hại ngươi như vậy, tại sao ngươi lại bảo vệ hắn?

Chu Văn hỏi.

Thiếu nữ vẫn trầm mặc như cũ không nói, có điều Chu Văn tựa hồ nghĩ được nguyên nhân, lại hỏi:

- Có phải hắn là chủ nhân của ngươi, nếu hắn chết ngươi cũng bị đả kích?

Thiếu nữ ngoài dự đoán gật đầu, tựa hồ khẳng định câu nói của Chu Văn.

Chu Văn thấy thiếu nữ rốt cuộc có phản ứng, trong lòng vui mừng quá đỗi, lại hỏi:


- Ngươi có biện pháp nào không, để ngươi không chịu thương tổn?

Thiếu nữ kia chỉ nhìn hắn không trả lời.

Chu Văn tỉnh ngộ, biết này thiếu nữ sẽ không nói, vì thế liền chỉ vào Cổ Mạn Lệ trên bàn thờ hỏi:

- Nếu hắn đưa cái này chuyển nhượng cho ta, như vậy hắn chết đi về sau, có phải ngươi sẽ không bị thương?

Lúc này thiếu nữ kia lại có phản ứng, lại gật đầu.

- Tốt, ta biết nên làm như thế nào, ngươi trước chờ ta mấy ngày, ta sẽ nhanh cứu ngươi ra ngoài.

Chu Văn nói với thiếu nữ một câu, sau đó xoay người rời khỏi Phật đường.

Thiếu nữ tựa hồ nghe hiểu ý tứ của hắn, lúc này không cản hắn lại, Chu Văn rời đi tiểu viện lúc sau, tạm thời rời khỏi Tiêu gia.

Cổ Nữ thập phần thần kỳ, Chu Văn cũng không muốn nhìn nàng phải chôn cùng Tiêu Thiên Phóng, tính toán thu Cổ Nữ lại, sau đó xử lý Tiêu gia sau.

Chu Văn rời đi Tiêu gia về sau, đánh một cuộc gọi cho Cốc Sơn Thủy, cũng may hắn đã tới Mãnh Rải, di động có tín hiệu, rất nhanh nhận điện thoại.

Chu Văn hỏi một ít vấn đề về Cổ Mạn Lệ và Cổ Mạn Đồng, xác định kế hoạch của chính mình có ổn không?

Thời điểm buổi tối Độc Cô Trùng và Lý Huyền trở lại, thoạt nhìn tính huống không ổn, sắc mặt Độc Cô Trùng đặc biệt khó coi.

Hôm nay Lý Huyền cũng không chế nhạo hắn, Chu Văn biết lần này Độc Cô Trùng khẳng định thất bại thảm, Lý Huyền mới không nói cái gì.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.