Chương trước
Chương sau




Chu Văn nói muốn cùng Phong Thu Nhạn luận bàn một chút, hắn không thể nói, ta muốn bị đánh, ta muốn thụ thương, ngươi tới đánh ta đi.

Thời điếm tới sân luyện tập, Phong Thu Nhạn đã đứng nơi đó chờ hắn.

Nhưng khiến Chu Văn có chút ngoài ý muốn chính là Cách Liệt và Toa Đế cũng ở đây, trò chuyện mới biết được, Phong Thu Nhạn gần nhất đều cùng Cách Liệt, Toa Đế cùng nhau luyện tập.

- Gia hỏa Phong Thu Nhạn này quả thật là một tên võ si, trước kia là Minh Tú, sau này là Lý Huyền, hiện tại Cách Liệt và Toa Đế cũng không buông tha.

Chu Văn thầm nghĩ.

- Đao pháp của ta gần đây cũng có chút tiến bộ, còn mời huấn luyện viên chỉ giáo.

Phong Thu Nhạn cầm một thanh luyện tập đao nói.

- Tại sao ngươi không dùng Mệnh hồn làm đao?

Chu Văn hơi nghi hoặc một chút hỏi thăm.

Trước kia Phong Thu Nhạn chiến đấu, vô luận luyện tập hay thực chiến, đều dùng Mệnh hồn Đao, hôm nay không biết tại sao hắn đột nhiên cầm luyện tập đao.


Nếu như bình thường nói Phong Thu Nhạn dùng luyện tập đao cũng không có vấn đề gì, nhưng Chu Văn chuyên môn tới thụ thương, Phong Thu Nhạn dùng luyện tập đao sao có thể đả thương người?

- Gần đây ta luyện tập cùng Toa Đế, vì muốn phá giải năng lực của nàng, ta chỉ có thể thử nghiệm đổi mới đao pháp của mình, cho nên…

Phong Thu Nhạn giải thích nói.

- Thì ra là thế, có điều ngươi vẫn nên đổi thành Mệnh hồn Đao đi, ta muốn tìm cảm giác trong thực chiến, tốt nhất khiến ta thụ thương.

Chu Văn nói.

Vẻ mặt Phong Thu Nhạn vô cùng nghi hoặc nhìn Chu Văn:

- Huấn luyện viên, tại sao ngươi muốn bị thương?

Chu Văn đành phải giải thích nói:

- Một người không phạm qua sai lầm, hắn không biết cái nào là đúng là sai, nếu không nhận qua thương tích, tự nhiên không biết sau khi bị thương nên xử lý như thế nào, cho nên ta muốn chịu thương, thử xem mùi vị bị thương thế nào?

Phong Thu Nhạn nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

- Huấn luyện viên nói rất đúng, ta hiểu rồi.

Nói xong, Phong Thu Nhạn cầm luyện tập đao cất, sau đó sử dụng Mệnh hồn Đao của mình.

Nhưng lời này của Chu Văn trong tai của Cách Liệt và Toa Đế, lại khiến họ có ý nghĩ khác.

Tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực săn giết Dị thứ nguyên sinh vật, việc thụ thương là chuyện quá bình thường, bằng không học viện cũng không tổ chức bệnh viện chuyên môn.

Ngay cả Toa Đế có được Odin Chi Nhãn, đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ chịu chút thương tích, dù sao tình huống bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực đều có thể phát sinh, lực lượng của một người khó có thể chưởng khống hết thảy.

Nhưng Chu Văn nói như vậy, như hắn chưa bao giờ nhận qua thương tích, lại muốn tìm cảm giác bị thương, khiến cả hai người Cách Liệt cùng Toa Đế cảm thấy hắn không khỏi cũng quá khoa trương.

- Mặc dù Chu Văn xác thực rất mạnh, có điều đao pháp của Phong Thu Nhạn, hiện tại sắp đến trình độ ngay cả Odin Chi Nhãn cũng không tránh nổi, nếu Chu Văn không cẩn thận, sợ rằng sẽ thụ thương thật.

Toa Đế nói.

Cách Liệt và Toa Đế cũng luyện tập với Phong Thu Nhạn, đối với sự kinh khủng của Phong Thu Nhạn hiểu biết tương đối sâu, cảm thấy nếu Chu Văn cứ khinh thị Phong Thu Nhạn, nhất định ăn nhiều thua thiệt.

Chu Văn không dùng vũ khí, một là luyện tập đao không ngăn được Mệnh hồn Đao, thứ hai là Chu Văn vốn đây để chịu thương, không định cản.

- Huấn luyện viên cẩn thận.


Phong Thu Nhạn dứt lời, rút đao liền trảm.

Còn không nhìn thấy ánh đao, Chu Văn cũng cảm giác cả người rùng cả mình, nhanh chóng bước chân lướt ngang, sau đó thấy ánh đao của Phong Thu Nhạn lướt qua bờ vai của hắn.

- Tốc độ thật sự nhanh!

Đao của Phong Thu Nhạn nhanh, lại có thể so sánh với Thần kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên, khiến Chu Văn rất kinh ngạc.

Phong Thu Nhạn một đao chưa trúng, đao thế buông thả liên tục chém xuống, như trường giang đại hải buông xuống.

Đây là đao pháp mà Toa Đế nhìn thấy mà không trốn thoát, Chu Văn sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên cũng cần phải dùng toàn bộ tinh thần đối phó, nếu có chút sai lầm, có thể bị một đao bổ trúng.

Bắt đầu Chu Văn chỉ muốn luyện tập với Phong Thu Nhạn một thoáng, sau đó tình cờ nhận thương tích, sau đó trở về dưỡng thương.

Có điều đao pháp của Phong Thu Nhạn quả thực khiến hắn giật mình, không khỏi muốn nhìn thêm một chút, cảm xem càng thấy thú vị, trong lúc nhất thời quên mất chuyện bản thân muốn nhận thương tích.

Toa Đế thấy Chu Văn dưới thế công cường bạo của Phương Nhược Tích, chẳng qua trốn tránh, không hoàn thủ, trong lòng rất đỗi giật mình.

Dưới tình huống bình thường, với tố chất thân thể nhân loại, tốc độ di chuyển của thân thể khẳng định không thể nhanh bằng đao, nhưng Chu Văn có thể né tránh đao Phong Thu Nhạn, chẳng qua vậy đã đủ chứng minh Chu Văn nhanh hơn Phong Thu Nhạn.

Đao pháp của Phong Thu Nhạn có tính bạo tạc, từ đầu đến cuối vô pháp chạm đến Chu Văn, chiến ý trong lòng lại càng thêm tăng, toàn lực bộc phát ra lực lượng của mình, khiến đao càng ngày càng nhanh.

Mệnh cách của hắn là Khoái Đao Thiên Vương, khiến đao của hắn càng lúc càng nhanh, trước đây hắn muốn khống chế đao của mình, không để nó thoát khỏi khống chế của bản thân.

Hiện tại hắn đi ngược lại con đường cũ, khiến đao của mình càng lúc càng nhanh, không đi tận lực khống chế, đao nhanh vượt qua hạn mức khống chế rất nhiều, nhưng dưới trạng thái này, bản thân Phong Thu Nhạn cũng không khống chế nổi đao của mình, hoàn toàn dựa vào cảm giác.

Nếu không phải thời điểm tuyệt cảnh, Phương Nhược Tích tuyệt đối không dùng loại đao pháp này, bởi đây chính là loại đao pháp liều mạng.

Dù vầy, đao của Phong Thu Nhạn từ đầu đến cuối không thể đụng tới Chu Văn, cuối cùng tốc độ của đao thực sự quá nhanh, khiến Phong Thu Nhạn không thể khống chế, đao trong tay bay ra ngoài.

Chu Văn đang chiến đấu tới điểm hưng phấn, đột nhiên thấy đao bay ra ngoài, bản thân vẫn chưa thụ thương, lập tức có chút buồn bực.

Hắn tới đây để nhận thưng tích, không phải đi chơi không.

Ngay sau đó Chu Văn vừa ngoan tâm, trực tiếp phi thân hướng vể đao đụng tới, mạnh mẽ dùng thân thể đụng vào đao của Phong Thu Nhạn, khiến Mệnh hồn Đao chém sượt qua xương sườn của hắn.

Một chiêu kia của Chu Văn khiến Toa Đế, Cách Liệt cùng Phong Thu Nhạn đều xem ngây người, bản thân Phong Thu Nhạn cũng không khống chế nổi đao, căn bản không đả thương được Chu Văn, hắn đâm đầu vào.

- Huấn luyện viên, ngươi không sao chứ?

Phong Thu Nhạn tiến lên xem xét vết thương trên người Chu Văn, đồng thời thu hồi Mệnh hồn của mình.


- Không có việc gì, ngươi còn chiêu nào nữa không? Ta muốn xem thử một chút, thụ thương dưới chiêu thức khác nhau có tư vị gì?

Chu Văn nhìn Phong Thu Nhạn nói.

- Ta chỉ biết dùng đao.

Phong Thu Nhạn thấy vết thương của Chu Văn cũng không mất nhiều máu, lúc này mới yên tâm.

- Không bằng hai ngươi đều lên thử?

Chu Văn đánh chủ ý tới Cách Liệt và Toa Đế, bọn hắn đều đến từ Chung Cực gia tộc Bắc khu, kỹ pháp không giống người Đông khu, vết thương bọn hắn gây ra, hẳn sẽ có chút hiện quả.

- Huấn luyện viên nói đùa, chúng ta làm sao có thể là đối thủ của ngươi.

Toa Đế lắc đầu nói, nói cái gì cũng không chịu đánh cùng Chu Văn.

Chu Văn bất đắc dĩ, đành phải trở về sử dụng Hỗn Độn Đản trị thương.

- Cái tên kia thật sự là nhân loại sao? Lại lấy thân thể ngạnh đao!

Vẻ mặt Cách Liệt cố quái nói.

Toa Đế giận dữ nói:

- Tựa như lời hắn nói, hắn muốn biết mùi vị thụ thương, nhưng hắn thực sự quá mạnh, căn bản không ai có thể khiến hắn thụ thương.

- Thân pháp như vậy, coi như Độc Cô gia am hiểu thân pháp nhất, sợ chẳng có mấy người đạt tới trình độ kia?

Cách Liệt sợ hãi than vãn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.