Chương trước
Chương sau




Chu Văn mặc Ẩn Hình y, tuy hắn sử dụng năng lực ẩn hình, nhưng cũng dưới trạng thái ẩn thân, mà Oa tử như Sơn Thần, lại nhìn chằm chằm về phía hắn, hiển nhiên có thể phát hiện ra hắn.

Sơn Thần nhìn Chu Văn, hé miệng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

Trong lòng Chu Văn cả kinh, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời rút ra Hoàng Kim Bá Kiếm, ngăn ngừa khả năng xuất hiện công kích.

Chu Văn không phát hiện bên trong miếu Sơn Thần có lực lượng kinh khủng gì lao tới, nhưng túi tiền trong quần hắn lại nhảy lên một chút, sau đó không động tĩnh.

- Đã xảy ra cái gì?

Chu Văn không rõ ràng trạng thái này thế nào, biết nhất định đã xảy ra cái gì, duỗi tay sờ vào trong túi, sắc mặt trở nên kỳ quái.

Túi tiền trong quần hắn hoàn hảo, có điều một chút tiền lẻ bên trong đột nhiên biến mất, tổng cộng hơn vài trăm đồng, đây là số tiền Chu Văn để dành dự phòng.


Hiện tại không còn một phân một hào nào, cứ như vậy hư không tiêu thất.

- Chẳng lẽ Sơn Thần kia giở trò quỷ? Nhưng nó làm thế nào?

Trong lòng Chu Văn kinh nghi, đột nhiên Sơn Thần lại nhìn về hắn kêu một tiếng.

Chu Văn vội vàng phi thân né tránh, hắn không biết rốt cuộc lực lượng của Sơn Thần thế nào, cho nên tận lực cách xa Sơn Thần, miễn phát sinh tổn thất lớn hơn.

Đáng tiếc Chu Văn trốn chậm, theo tiếng Sơn Thần kêu lên, Chu Văn chỉ cảm thấy cổ tay rung nhẹ, chiếc lắc tay hắn mang theo bên mình, lập tức biến mất.

- Không tốt!

Chu Văn đại kinh thất sắc, bản thân chiếc vòng tay không đáng tiền, ném mất thì thôi, nhưng trên vòng tay lại khảm nạm Hỗn Đỗn châu, mà bên trong Hỗn Độn châu có nhiều đồ vật giá trị, triệu lần không thể mất.

Lập tức Chu Văn trực tiếp đem Bạo Quân Bỉ Mông triệu hoán ra ngoài, để Bạo Quân Bỉ Mông thi triển Cự đại hóa, oanh kích về phía miếu Sơn Thần, muốn đem miếu Sơn Thần trực tiếp đập nát.

Oanh!

Sơn Thần như Oa tử vọt ra, thân thể nó nhanh chóng to lên, thế nhưng lại có thể đạt trình độ ngang ngửa Bạo Quân Bỉ Mông, trực tiếp chính diện phản kháng lại Bạo Quân Bỉ Mông.

Cũng không biết đầu của nó làm từ cái gì, thế nhưng vô cùng cứng rắn, Bạo Quân Bỉ Mông như đấm vào thép siêu đặc, không thể đả thương đến nó.

Lúc này Chu Văn mới thấy rõ, tuy giả hỏa này rất xấu xí, nhưng hoàn toàn không phải loài cóc, thân thể nó tự như sư tử, chân như Kỳ Lân, toàn thân mọc đầy lân phiến như đồng tiền.

Những lân phiến kia như đồng tiền kia bao phủ thân thể nó, thời điểm thân thể nó thu nhỏ lại, thoạt nhìn như nốt sần trên người Oa tử.

- Chẳng lẽ đầu ngoạn ý nhi này chính là Tì Hưu trong truyền thuyết?

Chu Văn nhìn bộ dáng nó, liên hệ năng lực của nó, lập tức nghĩ đến một loại Thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa.


Truyền thuyết Thần thú Tì Hưu mang danh Thiên lộc, là một loại Thụy thú có thể trừ tà tránh họa, nó lấy bát phương chi tài làm thực, hơn nữa chỉ nuốt không nhả, có thể nói dùng để chiêu tài tiến bảo.

Người muốn phát tài, bên trong nhà hoặc cửa hàng đều thờ phụng một đầu Tì Hưu.

Chu Văn càng thấy gia hỏa này, càng giống Tì Hưu trong truyền thuyết, mà nó chiến đầu cùng Bạo Quân Bỉ Mông, lượng, tốc độ cùng thân thể lại không hề thua kém Bạo Quân Bỉ Mông.

Nó một ngụm cắn đi xuống, đem tiểu sơn bên cạnh gặm hơn một nửa, chiến lực cực kỳ khủng bố.

- Hẳn nó là kẻ gây ra việc vách núi bị sụt lở?

Chu Văn mệnh lệnh Hoàng Kim Bá Kiếm chém về phía Tì Hưu, muốn trợ giúp Bạo Quân Bỉ Mông giết chết thứ này, thử xem có thể thu được Hỗn Độn châu trở lại không?

Mắt thấy Hoàng Kim Bá Kiếm bay qua, Tì Hưu há mồm phát tiếng kêu quái dị, thế nhưng lại trực tiếp đem Hoàng Kim Bá Kiếm hít vào trong bung.

- Ta đi, năng lực của gia hỏa này thật biến thái quá đi, ngay cả Thần thoại vũ khí cũng có thể cắn nuốt?

Chu Văn xem trợn mắt há hốc mồm, không tiếp tục mù quáng động thủ, ngược lại cách nó xa hơn một ít, đứng xa xa quan sát nó chiến đấu với Bạo Quân Bỉ Mông, trước tiên muốn tìm ra nhược điểm của nó, sau đó ra tay sau.

Bạo Quân Bỉ Mông không chiếm cứ được thượng phong, rít gào một tiếng, sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối, lập tức ngăn chặn Tì Hưu, một quyền quyền oanh kích trên người nó, đem Tì Hưu đánh lên bờ xuống ruộng.

Cứ như vậy, lại chọc giận Tì Hưu, chỉ thấy nó há mồm, như quái vật thôn thiên phệ địa, phát ra tiếng gầm khủng khiếp.

Chu Văn đã thối lui tới vị trí rất xa, chỉ cảm thấy trên người rung động, một ít đồ vật đáng giá đều biến mất, ngay cả một ít vật phẩm trang sức hắn mua cho Nha Nhi, cũng biến mất không thấy.

Càng khoa trương chính là, phía dưới đại địa lại vỡ tung, bên trong xuất hiện một cái mỏ vàng, đại lượng mỏ vàng hướng về phía miệng Tì Hưu, khiến thân thể nó trở nên Kim quang lộng lẫy.

Đương! Đương! Đương!

Không biết có phải bởi việc nó cắn nuốt đại lượng mỏ vàng kia hay không, mà Mặc Tây Tư lại chiến đấu không phân cao thấp với Bạo Quân Bỉ Mông, cho dù có điều chưa bằng, nhưng trong lúc nhất thời Bạo Quân Bỉ Mông khó làm gì được nó.


Không bao lâu, Kim quang trên người Tì Hưu trở nên ảm đạm hơn, nhưng mỏ vàng vừa rồi lại bị nó dùng hết, chỉ thấy đột nhiên xông ra ngoài.

Bạo Quân Bỉ Mông đuổi phía sau không bỏ, đuổi theo vài tòa sơn, Tì Hưu lại rống to một tiếng, đại địa vỡ ra, phía dưới lại lộ ra một mỏ bạc.

Đại lượng mỏ bạc bay về phía miệng Tì Hưu, khiến Ngân quang trên người Tì Hưu đại phóng, sức chiến đấu lại lần nữa tăng lên, lại chiến đấu ngang tay Bạo Quân Bỉ Mông.

Cũng may thời điểm Bạo Quân Bỉ Mông chiến đấu chưa bao giờ sợ bố con thằng nào, cùng Tì Hưu điên cuồng đại chiến, đánh vách đá bốn phía sụp đổ, trên đại địa xuất hiện hàng loạt hố to hố nhỏ, mảng lớn rừng cây đều bị hủy hoại.

Không bao lâu sau, Ngân quang trên người Tì Hưu lại ảm đạm hơn một chút, nó lại hướng về vùng núi bỏ chạy đi, không bao lâu, lại tìm được một mỏ đồng, lại cắn nuốt đại lượng mỏ đồng, cùng Bạo Quân Bỉ Mông tái chiến.

Lăn lộn lâu như vậy, quang mang trên người Tì Hưu chậm rãi ảm đạm, mà thời gian sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối của Bạo Quân Bỉ Mông cũng sắp hết, hai mãnh thú đều qua thời kỳ đỉnh phong, lại chiến đấu điên cuồng, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh.

- Gia hỏa này có năng lực cảm ứng tài phú và thôn phệ tài phú, chỉ cần trên người ta có đồ vật gì liên quan đến tài phú, tới gần nó đều bị nó cảm ứng, muốn tới gần nó, chỉ có thể mặc quần áo nhẹ nhàng ra trận.

Chu Văn tâm niệm vừa động, trước đem Nha Nhi đưa đến chỗ an toàn, sau đó đem mấy đồ vật giá tri đặt bên cạnh nàng, tiếp theo mặc Ẩn Hình y, sử dụng năng lực ẩn hình, lặng lẽ tiến về phía Tì Hưu.

Chu Văn không hề sử dụng Kim quang, bởi thanh kiếm này có thể coi là tài phú, vạn nhất bị Tì Hưu phát hiện thôn phệ, vậy càng mất nhiều hơn được.

Từ sau lưng tới gần Tì Hưu, lần này quả nhiên không bị nó phát hiện, Chu Văn không sử dụng vũ khí, chỉ triệu hồi Hắc Ám y sư, để hắn phụ thể trên cơ thể mình.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.