Chương trước
Chương sau




Thái Âm Phong kết hợp với Tam Giới Đệ Nhất Phong, xông vào trong Tử Đồng đan lô trong tích tắc, nguyên bản phong hỏa gào thét trong đan lô, hỏa diễm lập tức thu lại, khí lưu cũng lập tức trở nên chậm an tĩnh rất nhiều.

Mà hỏa diễm thu lại, một vật được hiển lộ ra.

Chu Văn thấy rõ ràng đó là vật gì, lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều lại không do dự, Ma Giáp Hổ Phách tướng đã vọt tới, trực tiếp nắm chặt vật kia, sau đó trong lò đan lao ra ngoài.

Ma Giáp Hổ Phách tướng cầm trong tay một chiếc Thái Dương Ba Tiêu Phiến, kim quang sáng chói, như như mặt trời lóa mắt.

Tạo hình Hoàng Kim Ba Tiêu Phiến có chút tương tự Phối hợp trạng thái của Ba Tiêu Tiên, nhưng không phải hoàn toàn giống nhau, trên người nó có Nguyên khí phong hỏa mãnh liệt dao động.

Tỉnh Đạo Tiên, lão nhân cùng thạch kiếm cũng không ngờ Chu Văn lại có thể lấy được đồ vật trong đan lô ra ngoài, ngơ ngác một chút về sau, thạch kiếm cùng lão nhân đều hướng về phía Ma Giáp Hổ Phách tướng cầm Thái Dương Ba Tiêu Phiên lao đến, muốn đoạt lại.

Chu Văn tâm niệm vừa động, Ma Giáp Hổ Phách tướng liền trở về trên người hắn, Thái Dương Ba Tiêu Phiên cũng rơi trước mặt hắn, Chu Văn nắm chặt chuôi quạt, hắn mặc Long Lân giáp vẫn có thể cảm giác được sự nòng bỏng bên trên quạt.


Mắt thấy lão nhân cùng thạch kiếm xông lại, Chu Văn cầm Thái Dương Ba Tiêu Phiên đột nhiên quạt một phát, lập tức có phong hỏa ập đến.

Càng khủng bố hơn chính là, toàn bộ phong hỏa trong không gian dưới mặt đất, đều theo Thái Dương Ba Tiêu Phiên mà động, hóa thành Hỏa Long kinh khủng cuốn về phía lão nhân và thạch kiếm.

Lão nhân cùng thạch kiếm đều sử dụng ra Khủng Cụ hóa lực lượng, nghênh hướng Hỏa Long kia.

Ầm ầm!

Toàn bộ thế giới dưới đất đều lắc lư một cái, Hỏa Long mặc dù bị lão nhân cùng thạch kiếm đánh tan, bọn hắn cũng bị phong hỏa chi lực cuốn bay ra ngoài.

Tỉnh Đạo Tiên vô thanh vô tức đi tới gần Chu Văn, Âm Dương Kính trong tay đột nhiên lóe lên, hiện ra hồn ảnh của Chu Văn, muốn khống chế thân thể của Chu Văn.

Trước khi Tỉnh Đạo Tiên khống chế thân thể Chu Văn, Chu Văn lại ném Thái Dương Ba Tiêu Phiên ra ngoài, đồng thời một chuôi Ba Tiêu Phiến khác cũng xuất hiện, trên không trung biến thành thiếu nữ ngồi trên Ba Tiêu Phiến, đưa bay bắt lấy Thái Dương Ba Tiêu Phiên.

- Tỉnh Đạo Tiên, ngươi có khả năng lợi dụng nhất hồn khống chế thân thể của ta, lại không có cách nào khống chế Phối sủng của ta, cùng lắm thì ta nhất phách lưỡng tán, nếu ta không thắng được ngươi, cùng lắm làm hỏng cây quạt kia, không ăn được đạp đổ.

Chu Văn nói.

Chu Văn vốn cho rằng bản thân chí ít có thể đưa ra điều kiện, nhưng một màn phát sinh tiếp theo, lại hoàn toàn vượt ra khỏi dự định của Chu Văn.

Ba Tiêu Tiên cầm Thái Dương Ba Tiêu Phiên về sau, Thái Dương Ba Tiêu Phiên lại hóa thành từng tia từng tia Thái Dương phong hỏa, dung nhập vào Ba Tiêu Phiến dưới chân Ba Tiêu Tiên.

Phía trên Ba Tiêu Phiến mà phỉ thúy, xuất hiện thêm từng đạo kinh mạch màu vàng.

Còn không có đợi Chu Văn kịp phản ứng, trên thân Ba Tiêu Tiên bộc phát từng đạo cuồng phong, bao vây lấy thân thể của nàng, sau đó lại trở về trên thân Chu Văn.

- Tiến hóa….

Cả người Chu Văn có chút choáng váng.


Vốn tưởng mượn nhờ lực lượng Ba Tiêu Tiên đối kháng Tỉnh Đạo Tiên, lão nhân cùng thạch kiếm, tại chỗ này, tự nhiên Thái Dương Ba Tiêu Phiên có ưu thế, nơi này chính là sân nhà của nó.

Nhưng hiện tại Thái Dương Ba Tiêu Phiên lại bị Ba Tiêu Phiến của Ba Tiêu Tiên hấp thu, hơn nữa còn tiến nhập trạng thái tiến hóa, trong chốc lát khiến toàn bộ kế hoạch của Chu Văn phá sản.

Hắn một mực không cần Ba Tiêu Tiên khắc chế phong hỏa chi lực, hi vọng Ba Tiêu Tiên lúc mấu chốc đưa đến hiệu quả then chốt, hiện tại nó xác thực là kỳ binh, khiến bản thân Chu Văn không khỏi ngạc nhiên, chỉ cảm thấy bờ môi có chút phát khổ.

Thái Dương Ba Tiêu Phiên vừa mất, thạch kiếm đã nổi giận, trên thân kiếm xuất hiện từng đầu luật pháp, hướng về Chu Văn sát phạt tới.

Chu Văn không dám đón đỡ Khủng Cụ cấp công kích, trực tiếp sử dụng Mệnh hồn Văn Minh Quốc Độ thuấn di, nhưng hắn vừa mới thuấn di, lão nhân kia lấy bàn tay thủy tinh tóm lấy cổ hắn, ép Chu Văn chỉ có thể thuấn di lần nữa.

Văn Minh Quốc Độ so với Thất Lạc Quốc Độ mạnh hơn nhiều, nhưng tối đa thuấn di mười lần, muốn trong mười lần thuấn di giải quyết hết lão nhân cùng thạch kiếm, là chuyện tuyệt đối không tưởng.

Huống chi bên cạnh còn có Tỉnh Đạo Tiên nhìn chằm chằm hắn, cơ hội của Chu Văn càng thêm xa vời.

- Đem Phối sủng kia của ngươi chuyển nhượng cho ta, ta giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này.

Tỉnh Đạo Tiên cười híp mắt nói.

Chu Văn căn bản không tin tưởng Tỉnh Đạo Tiên, mắt thấy lão nhân cùng thạch kiếm lại vọt lên, ngay lập tức cũng không do dự nữa, trực tiếp phát động Văn Minh Quốc Độ, chẳng qua lần này hắn không sử dụng thuấn di, mà công năng định vị truyền tống.

Quỷ nhãn trên luân bàn chuyển động, Chu Văn ôm Nha Nhi trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Bành!

Năng lực định vị truyền tống của Văn Minh Quốc Độ, cần định vị sớm một chỗ trước, về sau vô luận ở nơi nào, khởi động công năng định vị truyền tống, có thể trở lại nơi đó.

Bởi không lâu trước đây Chu Văn đã nghiên cứu ra được cách sử dụng này, cho nên hắn đem nắm tọa độ bố trí ổn định ở khoảng cách Long Hổ sơn không xa.

Vốn chỉ muốn chạy thoát khỏi Tần Thủy Hoàng lăng trước, về sau nghĩ biện pháp đoạt lại nhất hồn bị Âm Dương Kính khống chế, nhưng ai biết hắn lại không thể truyền tống ra ngoài, đến trước đại môn Tần Thủy Hoàng lăng, trực tiếp rơi ra.


- Đáng chết, truyền tống cũng ra không được Tần Thủy Hoàng lăng sao?

Chu Văn không có thời gian oán trời trách đất, hắn ra không được, không sớm thì muộn sẽ còn bị đám người Tỉnh Đạo Tiên đuổi theo.

Trực tiếp mặc vào Ẩn Hình y, đồng thời chuyển Nguyên Khí quyết thành Cổ Hoàng kinh, khiến Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng hợp thể cùng bản thân, sau đó hướng về phía cột sáng mà lão nhân kia xuất hiện.

Vọt lên không được mấy bước, cũng cảm giác phảng phất có lực lượng nào đó triệu hoán thân thể của hắn, khiến cho hắn muốn phóng đến Cung điện, Chu Văn lập tức để Nghịch Sinh Cổ Hoàng tiếp quản thân thể của hắn, cưỡng ép khống chế thân thể của hắn tiếp tục xông về phía trước, mà không bị nhất hồn bên trong Âm Dương Kính ảnh hưởng.

Cột sáng nơi đó biến mất, thời điểm Chu Văn xông tới, thấy nơi đó là một tòa kiến trúc không đáng chú ý trong Hoàng thành, hắn không chút do dự vọt vào.

Trong kiến trúc không lớn lắm, thoạt nhìn rất đơn giản, không có giường không có sập ngay cả bản cũng không có, chỉ có một bệ đá, trên kệ bên cạnh có rất nhiều thẻ trúc.

Xuyên qua gian phòng này, bên trong còn có một cái phòng, Chu Văn đi vào xem xét, chỉ thấy nơi này lại một luyện đan thất, đan lô, các loại dụng cụ cái gì cần có đều có, còn có rất nhiều đan dược được cất trữ bên trong các lọ.

Chu Văn không chút khách khí, trực tiếp cầm hết đồ vật này, mặc kệ tác dụng của chúng là gì, toàn bộ thu thập ném vào trong Hỗn Độn châu.

Còn những thẻ trúc kia, Chu Văn cũng không bỏ, ngược lại đã trộm tội gì không cầm, có lẽ về sau có ích cũng khó nói.

Vừa vơ vét gần xong, nghe thấy tiếng thét bên trong Hoàng thành, hắn là tiếng thạch kiếm vọt ra từ trong đại điện, chỉ có điều thạch kiếm cũng không phát hiện ra bóng dáng của Chu Văn, nó biết Chu Văn khẳng định không thoát ra được, cho nên không ngừng bay lượn trong thành, muốn tìm kiếm tung tích của Chu Văn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.