Chương trước
Chương sau




- Chín loại. . . Mười loại. . . Mười một loại. . . Cái tên này là quái vật sao?

Thượng Sam Nại Tự nhìn chằm chằm Chu Văn, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.

Chu Văn tiện tay huy sái, đã sử dụng ra mười mấy loại kiếm ý, mà tuổi hắn như vậy, làm sao có thể lĩnh ngộ nhiều kiếm ý như vậy.

Chu Văn dùng mấy loại kiếm ý này, dĩ nhiên không phải do hắn luyện thành, trên thực tế Chu Văn căn bản không luyện qua chút kiếm pháp nào, hắn chân chính am hiểu là thân pháp, nhiều lắm thêm một chiêu Trảm Tiên kia.

Chút kiếm ý này do Chu Văn học bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực chốn đào nguyên kia bộ kiếm pháp của Bạch y nhân kia, mang theo ba ngàn kiếm ý, có điều chỉ là một phần nhỏ bên trong mà thôi.

Mặc dù Chu Văn chưa từng hoàn toàn lĩnh ngộ ba ngàn kiếm ý, nhưng hắn lại ghi nhớ hoàn toàn, muốn chân chính đối luyện với đỉnh cấp cao thủ kiếm đạo không dùng được, có điều tùy tiện lấy ra dùng một chút, vẫn OK.

- Đại khái vấn đề tại chỗ này, cái khác cũng không có tật bệnh gì, tự ngươi trở về luyện từ từ đi, ta còn có việc, cần đi trước.

Chu Văn đem luyện tập kiếm đưa trả lại cho Thượng Sam Nại Tự, sau đó ôm lấy Nha Nhi rời khỏi luyện tập thất.

Thượng Sam Nại Tự kinh ngạc nhìn Chu Văn rời đi, nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại. Chờ luyện tập thất đóng cửa về sau, nàng mới tỉnh ngộ lại:


- Ta luyện… Ta luyện cái gì… Đó căn bản không phải Tam Tiên Kiếm kiếm pháp… Bên trong Tam Tiên Kiếm kiếm pháp căn bản không có kiếm ý như vậy, ta luyện cái quỷ!

Mặc dù lời nàng nói như vậy, nhưng Thượng Sam Nại Tự lại khiếp sợ kiếm pháp Chu Văn như cũ, mười mấy loại kiếm ý hòa vào nhau, còn có thể sử dụng tự nhiên như vậy, dù cho đỉnh cấp kiếm đạo đại sư hải ngoại cũng khó đạt đến trình độ này.

- Tiểu thư, ngươi không sao chứ?

Nữ hộ vệ đi đến, nàng một mực âm thầm bảo hộ Thượng Sam Nại Tự, có điều có Chu Văn bên cạnh, nàng không dám lên, chờ Chu Văn đi về sau mới tiến lên.

- Không có việc gì, xem ra ta coi thường cao thủ trẻ tuổi Liên bang, Chu Văn có thể nhấc lên sóng gió tại Liên bang như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Thượng Sam Nại Tự nói.

- Chuyện gì xảy ra?

Nữ hộ vệ hỏi.

- Không có gì, hiểu biết một thoáng kiếm pháp Chu Văn, xác thực rất mạnh. Có điều hết sức đáng tiếc, kiếm pháp của hắn mạnh hơn cũng vô dụng, không có Thủ Hộ giả, nhân loại cuối cùng không thể đạt tới Thần thoại cấp độ, kiếm pháp của hắn mạnh hơn, cuối cùng vẫn là phàm nhân.

Thượng Sam Nại Tự chậm rãi khôi phục tự tin.

Mặc dù Chu Văn rất mạnh, tuy nhiên chỉ có thể dừng bước dưới Thần thoại, nàng có được Đại Thiên Ma, đã đứng trong cấp độ Thần thoại, nói chung vẫn có vốn liếng từ trên cao nhìn xuống.

- Kiếm chi thế giới mà Chu Văn nói, ta có thể nghiên cứu một chút.

Thượng Sam Nại Tự thầm nghĩ.

- Ta đã sớm nói, người như Chu Văn, khẳng định có chỗ hơn người.

Nữ hộ vệ nói.

Thượng Sam Nại Tự không nói gì nữa, nhìn về phía nữ hộ vệ hỏi:

- Ngươi hỏi thăm tin tức thế nào, có tìm được chủ nhân Bạo Quân Bỉ Mông là ai chưa?


- Tạm thời chưa có tin tức, chúng ta đang điều tra.

Nữ hộ vệ nói.

- Mau sớm tìm hắn, mối thù Bát Đại Kỳ Xà nhất định phải.

Thượng Sam Nại Tự nói.

Chu Văn về tới ký túc xá, lại bắt đầu đại nghiệp cái Phó bản, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đến Phó bản Kỳ sơn điều tra, vạn nhất phương sĩ kia lại tìm hắn, hắn có thể đem phương sĩ kia dẫn dụ đến Kỳ sơn.

Bên trong Lộc Đài, so với tương tượng của Chu Văn còn lớn hơn nhiều, bởi cần thăm dò, không trực tiếp độn thổ, như vậy ở giữa bỏ qua đồ vật gì, Chu Văn sẽ hoàn toàn không biết gì cả.

Lần nữa tiến vào bên trong Lộc Đài, Chu Văn trực tiếp đến địa phương lần trước tiếp tục thăm dò.

Vừa thăm dò không bao lâu, đằng trước đột nhiên xuất hiện một cái cánh cửa hình vòm, xuyên qua cổng vòm về sau, bên trong là một không gian thật lớn.

Không gian này thoạt nhìn như bên trong một tòa tháp, bốn phía đều có vòm môn, bên trong không ít cánh cửa hình vòm, còn có nước chảy xuôi.

Dưới đáy không gian này, bị dòng nước chiếm cứ, giống như một hồ bơi lớn hình tròn, mà tại vị trí trung ương, có một tòa đỉnh đồng thau.

Mà bên trong đỉnh đồng thau kia, lại có một đầu bạch sắc hồ ly, sau lưng hồ ly còn mọc ra chín chiếc đuôi màu trắng.

Mà thân thể của nó, lại bị xiềng xích xuyên qua đỉnh đồng thau vây khốn, dường bị cầm tù bên trong.

- Đó là. . . Cửu Vĩ Yêu Hồ sao?

Chu Văn không khỏi nhớ tới truyền thuyết liên quan đến Lộc Đài, vị tuyệt thế yêu phi hại nước hại dân, điên đảo chúng sinh kia.

Mặc dù Cửu Đầu Kê và Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh đồng liệt Tam yêu, nhưng nhắc đến Yêu phi, trong đầu mọi người đều nhớ đến Cửu Vĩ Yêu Hồ.

- Nàng là Đế Đại nhân sao?

Tròng Chu Văn nghi vấn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Vĩ Yêu Hồ bên trong đỉnh đồng thau.

Đột nhiên Cửu Vĩ Yêu Hồ mở mắt, con mắt dài nhỏ yêu dị nhìn về phía vị trí Nhân vật tí hon.


Đó là con mắt hồ ly, nhưng trong mắt Chu Văn, lại quyến rũ động lòng người, thậm chí khiến Chu Văn có chút rục rịch, vô phương tự chế chạy về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ bên trong đỉnh đồng thau.

Trong lòng Chu Văn giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần.

Hắn vốn có được năng lực chuyên chú, lúc này thần tâm thu lại, lập tức khôi phục thư thái, lại nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ kia, không cảm thấy cái gì.

Nhưng yêu dị chi sắc trong mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ càng ngày càng nặng, không biết có phải yêu dị chi sắc trong mắt nó ánh hưởng hay không, Chu Văn thấy trong mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ lại hóa thành Bạch y cung trang nữ tử mỹ lệ.

Chu Văn thấy qua không ít mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào yêu mị động lòng người như vậy, ánh mắt của nàng như câu người, phảng phất chỉ cần ánh mắt của nàng khẽ động, bất kỳ nam nhân trong thiên hạ nào cũng cam tâm tình nguyện chết vì nàng.

Nhân vật tí hon ngòm si ngốc ngơ ngác hướng về phía nữ nhân yêu mị kia, như mất hồn, trong mắt tựa hồ chỉ có nữ nhân kia, rốt cuộc dung không được vật khác.

Rất nhanh Nhân vật tí hon đến trước đỉnh đồng thau, nhìn thiếu nữ trong đỉnh, không chút do dự nhảy lên một cái, nhảy vào bên trong đỉnh đồng thau.

Nhưng bên trong đỉnh đồng thau nào có bạch y cung trang nữ nhân, rõ ràng chỉ là Cửu Vĩ Yêu Hồ tà ác yêu dị kia, lúc này gương miệng đẫm máu, cắn về phía Nhân vật tí hon.

Mắt thấy miệng Cửu Vĩ Yêu Hồ cắn trúng Nhân vật tí hon, Nhân vật tí hon si si ngốc ngốc, thân hình đột nhiên lóe lên, trong gang tấc tránh qua, tránh né miệng Cửu Vĩ Yêu Hồ, đồng thời Hàm Quang kiếm trong tay xẹt qua cổ Cửu Vĩ Yêu Hồ, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cổ tuyết nhỏ.

Chu Văn thầm nghĩ đáng tiếc, hắn bởi vì muốn giả vờ bị Cửu Vĩ Yêu Hồ mị hoặc, cho nên không có cách nào sớm ngưng Nguyên khí, không thể sử dụng Trảm Tiên, bằng không một kiếm này, nói không chừng đã chém bay đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Cửu Vĩ Yêu Hồ vừa sợ vừa giận, khó mà tin được Mị hoặc chi thuật của nó lại bị Chu Văn phá giải.

Trên thực tế Chu Văn kiêng kỵ không ít thứ, nhưng duy chỉ lực lượng mị hoặc đối với hắn vô dụng, lúc trước ngay cả Mê Tiên kinh cũng không thể mê hoặc hắn, huống chi Cửu Vĩ Yêu Hồ này.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.