Chương trước
Chương sau




Chu Văn đã biết rõ ràng tình huống Thất Long hải về sau, mới phát hiện Long Vương thống trị Thất Long hải này, đều không phải Long Vương đứng đắn gì.

Di Già là Long tộc bình thường nhất tại Thất Long hải, căn cứ thông tin của nàng, sáu Long Vương thống trị sáu Dị thứ nguyên lĩnh vực còn lại, trên cơ bản không có Long hình chân chính.

Có Long Vương như cá sấu, có Long Vương như tôm hùm, có Long Vương như cá voi, nhưng bọn chúng đều có một ít tia Long huyết, cho nên đều tự xưng là Long Vương.

- Thất Hải Long Vương kia hắn không phải Long Vương thuần chủng.

Trong ấn tượng của Chu Văn, Long Vương thuần chủng hẳn phải giống Bạch Long trong Long Tỉnh.

Nếu như bình thường, Chu Văn căn bản sẽ không đi Dị thứ nguyên lĩnh vực không biết chém giết Dị thứ nguyên sinh vật, có điều có tình báo Di Già, vậy lại không giống.

Chỉ cần tình báo Di Già không sai, Chu Văn muốn xông vào những Dị thứ nguyên lĩnh vực kia giết đám Long Vương kia cũng không khó, dù sao đơn nhất Thần thoại sinh vật, không thể nào là đối thủ của Thiên đoàn Thần thoại Phối sủng của Chu Văn.

- Ngươi cảm thấy, nếu chúng ta liều mạng với Thất Hải Long Vương, những Long Vương kia liệu có trợ giúp Thất Hải Long Vương đối địch chúng ta hay không?

Chu Văn chậm rãi hỏi Di Già.

- Nếu như Thất Hải Long Vương triệu hoán chúng nó, chúng nó không dám cãi lại mệnh lệnh.

Di Già nói.

- Tốt, ta trước hết trừ bỏ những phiền phức kia, ngươi ở Long cung chờ đợi tin tức của ta.

Chu Văn nói xong, chuẩn bị rời đi.


- Dứng lại.

Di Già gọi hắn lại.

- Vẫn chưa được sao?

Chu Văn tưởng rằng Di Già nhìn thấu tâm tư của hắn.

- Dù sao ngươi cũng là nhân loại, hành tẩu bên trong biển khẳng định sẽ bị phát hiện, nơi này có một khỏa Long châu, ngươi cầm bên mình, chỉ cần không tiếp cận Thần thoại sinh vật, rất khó bị phát hiện, còn có được năng lực tránh nước nhất định.

Di Già lấy ra một hạt châu đưa cho Chu Văn.

- Cái này làm sao được, thật ngại quá!

Chu Văn nhìn hạt châu kia, hơi xấu hổ nhận lấy.

Hắn chỉ muốn lợi dụng tình báo Di Già, với mục đích giết quái, thấy Di Già lại còn cho hắn thêm đồ vật, hắn quả thực hơi xấu hổ.

- Ngươi vì tỷ muội chúng ta mạo hiểm, cái này không tính là gì.

Di Già lại cho rằng, bản thân Chu Văn chân tâm muốn giúp đỡ tỷ muội các nàng.

Chu Văn mặt mo hơi đỏ lên, hắn mặc dù xác thực cũng muốn trợ giúp Di Già cùng Tần Linh, thế nhưng mục đích thật sự vẫn muốn nhờ tình báo của Di Già chém giết Dị thứ nguyên sinh vật, để thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn.

- Khụ khụ, vậy được rồi, đồ vật ta nhận, chờ xong việc về sau ta sẽ trả lại cho ngươi.

Chu Văn nhận Long châu, phát hiện nó lại là một khỏa trứng Phối sủng.

- Ngươi không cần kinh ngạc, đây là đồ vật thất lạc của phụ thân ta sau khi chết đi, ngươi đã muốn trợ giúp tỷ muội chúng ta, vậy để nó trở thành trợ lực của ngươi đi. Nếu ngươi có năng lực, có thể ấp nó, thời điểm đối kháng Thất Hải Long Vương hẳn có chút tác dụng.

Di Già nói.

Lần này Chu Văn thật sự ngượng ngùng, Di Già tựa hồ đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, ngay cả đồ vật như vậy còn cho hắn, khiến Chu Văn có chút không được tự nhiên.

Hắn vốn chỉ muốn giúp đỡ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, vạn nhất không phải đối thủ, chỉ có thể rút lui.

Nhưng thấy Di Già tựa hồ đã đem hi vọng đều ký thác vào trên người hắn, đến lúc đó nếu thật sự không giết chết được Thất Hải Long Vương, hắn chạy trốn như vậy, cảm giác không còn thoải mái nữa.

- Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, quay đầu thật sự đụng phải người xấu, nói không chừng bị bán còn muốn giúp người ta đây.

Trong lòng Chu Văn thầm than một tiếng, thu hồi Long châu, sau đó rời khỏi Dị thứ nguyên lĩnh vực Hải Thần tiều.

- Chuyện này, tốt nhất nên để Phong Thu Nhạn biết trước, bằng không không giết được Thất Hải Long Vương, ngược lại bị trả thù, không biết có thể vì Tần Linh mà liên lụy toàn bộ Phong gia hay không?

Chu Văn quyết định về Phong gia trước một chuyến, chờ đem toàn bộ chuyện này nói cho Phong Thu Nhạn về sau, lại đi sáu Dị thứ nguyên lĩnh vực Thất Long hải kia cũng không muộn.

Chu Văn vừa mới rời khỏi Hải Thần tiều, lại vừa vặn đụng phải một người, người kia đang hướng về phía Hải Thần tiều, thời điểm thấy được Chu Văn, cũng ngơ ngác một chút.

- Ngươi muốn đi Long cung sao?


Chu Văn nhìn nàng hỏi, người này dĩ nhiên là Tần Linh, nàng hiển nhiên muốn đi Hải Thần tiều.

- Cái gì Long cung, ta chỉ muốn đi Hải Thần tiều săn giết Dị thứ nguyên sinh vật.

Tần Linh nói.

- Ta đã gặp qua Di Già.

Chu Văn nói.

Tần Linh lập tức biến sắc, cắn môi nhìn chằm chằm Chu Văn nói:

- Ngươi có thể không nói chuyện này cho Thu Nhạn biết được không?

- Không được.

Chu Văn trả lời hết sức khẳng định.

Con ngươi Tần Linh lập tức co vào, nhìn chằm chằm Chu Văn, khí thế trên thân dâng lên đáng sợ, nguyên bản con ngươi màu đen lại biến thành kim sắc, ngay cả da cũng bắt đầu xuất hiện lân phiến nhàn nhạt, lực lượng của nàng rõ ràng không phải cấp độ Sử thi bình thường so sánh.

Nàng có một nửa Hoàng Kim Long huyết mạch, ngoại trừ lực lượng Sử thi nhân loại, trong thân thể còn ẩn dấu lực lượng càng kinh khủng hơn.

Chu Văn không biết loại hỗn huyết này có thể kế thừa toàn bộ lực lượng Kim Long không, coi như không thể, so với lực lượng thân thể nhân loại mạnh hơn nhiều.

- Không cho phép nói chuyện này với Phong Thu Nhạn.

Tần Linh nhìn chằm chằm Chu Văn cắn răng nói.

- Hắn có quyền được biết.

Chu Văn không hề nhượng bộ chút nào nói với Tần Linh.

Sát cơ trong mắt Tần Linh bùng cháy, chậm rãi giơ bàn tay lên, móng tay của nàng cũng thay đổi thành màu vàng nhạt, bén nhọn như dao găm.

Thế nhưng cuối cùng, Tần Linh vẫn hạ tay xuống, thân thể cũng khôi phục hình dạng nhân loại nguyên bản.

- Ngươi đi đi, ngươi có khả năng nói cho Thu Nhạn, ta sẽ không quay trở về.

Tần Linh nói xong, quay người hướng về phía Hải Thần tiều mà đi.

- Cứ như vậy từ bỏ, ngươi sẽ cam tâm sao? Vì cái gì không đi thử một lần, có lẽ Phong Thu Nhạn cũng không thèm để ý.

Chu Văn nhìn bóng lưng Tần Linh nói.

- Làm sao không thèm để ý, ta không phải người, là quái vật, không ai có thể tiếp nhận một quái vật như ta làm thê tử. Lúc hắn còn nhỏ tuổi, đã thấy qua chân thân của ta một lần, đã bị hù dọa qua một lần, cần gì phải để hắn bị hù lần nữa?

Tần Linh nói xong, bèn vọt về phía Hải Thần tiều.

Chu Văn nhìn thân ảnh Tần Linh biến mất trong mê vụ, lại nghe được tiếng thở dài cách đó không xa nói:


- Không ngờ, vị hôn thê của Phong Thu Nhạn thật sự không phải là người.

Lý Huyền đi tới, hắn thấy được tin tức Chu Văn gửi cho hắn, vốn muốn đến tìm Chu Văn, không ngờ vừa vặn nghe được đoạn hội thoại giữa hai người.

- Ngươi so với ta biết nói chuyện hơn, chuyện này giao cho ngươi nói với Phong Thu Nhạn đi.

Chu Văn nói với Lý Huyền.

- Ta không thích dành những lời thương cảm nói với người khác, tự ngươi giải quyết đi.

Lý Huyền lắc đầu cự tuyệt.

- Cái này chưa chắc là chuyện xấu.

Chu Văn nói xong, hướng về phía Phong gia mà đi, có một số việc, cuối cùng cần phải tự mình đối mặt, mà Chu Văn cảm thấy Phong Thu Nhạn tựa hồ đã chuẩn bị tâm lý.

Hai người về tới Phong gia, tìm được Phong Thu Nhạn.

- Huấn luyện viên, trước đó ở trên biển người chém giết Thâm Lam Cua Hoàng chính là ngươi đi? Hiện tại toàn bộ Quy Hải thành đều đang thảo luận sự tích của ngươi, muốn biết rốt cuộc ngươi là ai…

Phong Thu Nhạn chạy tới nói.

- Chuyện này sau này hãy nói, ta có chuyện không tiện nói ở đây, muốn ngươi biết.

Chu Văn nói.

- Đi theo ta.

Rất nhanh Chu Văn mang hai người đến một tòa tiểu lâu, sau đó nhìn Chu Văn hỏi:

- Huấn luyện viên, có chuyện gí cứ nói thẳng.

- Tần Linh xác thực không phải người, nàng có một nửa huyết thống Dị thứ nguyên sinh vật.

Chu Văn nói thẳng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.