Chương trước
Chương sau




Lúc này có một Trai nữ chậm rãi đi vào Cung điện, hướng về nam nhân hành lễ nói:

- Chủ nhân, Hải Thần tiều bên kia hết thảy bình thường, Tần Linh vẫn luôn lưu lại bên trong chiếc thuyền đắm, không tiếp tục rời đi.

- Cái này chính là Long Bà?

Chu Văn thầm nghĩ.

Nam nhân khẽ gật đầu:

- Xem trọng nàng, ta không hy vọng lại có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn.

Long Bà nhìn thoáng qua Thất Hải Long Vương nói:

- Chủ nhân, dù sao Chu Văn kia cũng là đệ tử Vương Minh Uyên, cứ như vậy giết hắn, vạn nhất Vương Minh Uyên tìm đến gây phiền phức, chỉ sợ gây bất lợi tới kế hoạch của ngài.

Nam nhân lạnh giọng nói:

- Vương Minh Uyên thì thế nào, thời điểm ta tung hoành Liên bang, hắn còn chưa biết ở nơi nào. Coi như hắn vận khí tốt, trở thành Long Thần chúng chi chủ, nhưng chỉ là vận khí nhất thời, chờ kế hoạch của ta thành công, Long Thần chúng chi chủ đáng là gì, Long Nhân hai tộc đều đưa phụng ta làm chủ.

- Di Già bên kia nên xử lý như thế nào? Nếu như không phải nàng tiết lộ nội tình mấy vị Long Vương kia, Chu Văn cũng không thể dễ dàng giết chết chúng nó như vậy.

Long Bà cẩn thận từng li từng tí hỏi.


- Tần Linh vẫn còn bên cạnh nàng, trước không cần phải để ý đến nàng, có điều để tránh đêm dài lắm mộng, cần để cho Tần Linh mau sớm trưởng thành, rút ra Long Nhân huyết mạch trên người nàng.

Nam nhân nói xuất ra một vật vứt cho Long Bà, cười lạnh nói:

- Đem cái này tới chỗ thuyền đắm, để Tần Linh ăn hết, nhanh nhất không cần nửa năm, Long Nhân huyết mạch trên người nàng sẽ đến lúc sử dụng, đến lúc đó đem tất cả nhân loại cải tạo thành Long Nhân, mặc khác coi như Thủ Hộ giả kia thắng cũng vô dụng, Địa Cầu vĩnh viễn là thiên hạ của ta.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Long Bà cầm đồ vật, hành lễ về sau rời khỏi đại điện.

Chu Văn nghe xong, trong lòng rung sợ:

- Người này so với Tỉnh Đạo Tiên và lão sư còn tàn nhẫn hơn, lão sư chỉ mang một số người tiến vào Dị thứ nguyên, Tỉnh Đạo Tiên cũng chỉ sẽ tìm chút người dị bẩm thiên phú làm thí nghiệm, gia hỏa này lại muốn đem tất cả nhân loại biến thành Long Nhân, thực sự quá điên cuồng. Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ thời gian sớm là cao tầng Liên bang, hắn rốt cuộc là ai?

Nghĩ đến Long Bà đã đến Hải Thần tiều, Chu Văn cũng hơi nóng nảy, nhưng chỉ có thể tự vệ, ngay cả chuyện thoát khỏi bụng Thất Hải Long Vương cũng làm được, muốn đi báo tin cho Tần Linh càng không thể nào.

- Ngươi đi, bảo vệ tốt Thất Long hải, không cho phép bất luận kẻ ngoài nào tiếp xúc Tần Linh.

Nam nhân phất phất tay, ra hiệu Thất Hải Long Vương rời đi.

Bên trong Hải Thần tiều, Tần Linh đang nói chuyện với Di Già.

- Tỷ tỷ, tại sao ngươi đơn giản tin tưởng nhân loại như vậy?

Tần Linh nói.

Di Già giận dữ nói:

- Ta cũng bị ma quỷ ám, lại tin hắn có thể đánh bại Thất Hải Long Vương, hiện tại không chỉ Thất Hải Long Vương không chết, ngay cả mệnh của hắn cũng mất. Sớm biết như vậy, ta hắn kiên trì cho hắn mang ngươi rời khỏi Thất Long hải.

Tần Linh lại lắc đầu nói:

- Ta sẽ không theo bất luận nhân loại nào rời đi, ta vốn không thuộc về loài người.

Di Già đưa tay vuốt đầu Tần Linh, giận dữ nói:

- Nếu như không có Thất Hải Long Vương, ngươi vĩnh viễn lưu tại nơi này cũng được, nhưng hiện tại không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp giúp ngươi rời khỏi Thất Long hải, ngươi có một nửa huyết mạch nhân loại, vẫn còn cơ hội đánh vỡ hạn chết Dị thứ nguyên lĩnh vực.

- Đi ra thì thế nào, còn không phải bị người ta coi như quái vật?

Trong lòng Tần Linh như tro nguội.

Phong Thu Nhạn đã biết chuyện của nàng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện, đã khiến Tần Linh tuyệt vọng rồi.

- Tiểu Phong nhưng tạm thời không nghĩ thông, lại cho hắn một chút thời gian đi.

Di Già bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật Di Già không thể lý giải tâm tình Tần Linh, bởi nàng thuần túy là Long tộc, cho nên không cảm thấy làm Long tộc có cái gì không tốt.


Nhưng Tần Linh lại có một nửa nhân loại huyết thống, hơn nữa còn lớn lên trong xã hội loài người, một nữa huyết mạch Long tộc kia ngoại trừ mang cho nàng lực lượng, còn mang cho nàng áp lực lớn lao.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, một binh tôm tới báo:

- Chủ nhân, Long Bà tới.

- Nàng tới làm gì?

Di Già suy nghĩ một chút nói với Tần Linh:

- Ngươi ở chỗ này, ta đi xem Long Bà tới đây làm gì?

Dứt lời, Di Già rời khỏi buồng nhỏ trên tàu, đi tới boong thuyền về sau, quả nhiên thấy Long Bà trôi nổi bên trong nước biển.

- Long Bà, ngươi không tại Vô Hạn đảo, chạy đến chỗ của ta làm gì?

Di Già lạnh nghiêm mặt hỏi.

- Mấy Long Vương của Thất Long hải đều bị giết chết, Thất Hải Long Vương sai ta ghé thăm ngươi một chút xem nơi này có gặp phải phiền phức hay không, nếu có phiền toái, cũng có thể giúp các ngươi một tay.

Long Bà nói xong đã xuyên qua màn nước, rơi phía trên boong thuyền.

- Ý tốt ta nhận, chỗ ta không có bất kỳ phiền phức gì, ngươi có thể đi về.

Di Già nói mà không có biểu cảm gì.

- Hà tất vội vã đuổi người như vậy? Nghe nói nhân loại muội muội ngươi trở về, làm sao không thấy nàng đâu?

Long Bà cười híp mắt nói.

- Thân thể của nàng không thoải mái, đang nghỉ ngơi, mời ngươi trở về đi.

Di Già đối với Long Bà không có hảo cảm gì.

- Ta am hiểu Nguyên Khí kỹ chữa trị, vừa vặn có thể giúp nàng một chút, ngươi dẫn ta đi gặp nàng.

Long Bà nói.

- Đừng để ta tự mình động thủ mời ngươi trở về.

Di Già nhìn chằm chằm Long Bà, thanh âm đã trở nên băng lãnh.

- Ngươi có khả năng thử nhìn một chút.

Long Bà vẫn lộ vẻ tươi cười, tuyệt đối không tức giận.

Di Già không khách khí nữa, trực tiếp một quyền liền hướng về Long Bà đánh tới.

Di Già kế thừa lực lượng và huyết mạch Hoàng Kim Long Vương, uy lực của một quyền này vô cùng cường hãn, dù cho là Bạo Quân Bỉ Mông cũng chỉ đến thế.


Long Bà lại không hoang mang dao động, lấy bên trong vỏ sò một chiếc trống lúc lắc nhỏ, nhẹ nhàng dung hai lần.

Đột nhiên, kình lực trên nắm tay Di Già hoàn toàn biến mất, trên cổ nàng xuất hiện chú văn màu vàng, giống như cái vòng cổ, siết chặt cổ nàng, tựa hồ muốn đem cổ nàng siết đứt.

Ầm ầm!

Di Già lộ ra bản thân Kim Long, Kim Long thể to lớn quay cuồng bên ngoài boong thuyền, nhưng chú văn trên cổ nàng lại một mực phát ra ánh sáng, vô luận Di Già giãy dụa thế nào, cũng không thoát khỏi.

Theo trống lúc lắc trên cổ tay Long Bà gia tốc lay động, chú văn trên cổ Di Già cũng càng thu càng chặt, Di Già đã vô lực ngồi phịch ở boong thuyền, mắt thấy cổ sắp bị chặt đứt.

- Tỷ tỷ, ngươi thế nào rồi?

Tần Linh chạy ra ngoài, thấy dáng vẻ Di Già, lập tức giật nảy cả mình, muốn giải trừ chú văn trên cổ Di Già.

Nhưng tay của nàng vừa mới vừa đụng phải chú văn, chú văn kia đột nhiên co vào, khiến cho Di Già vô cùng thống khổ, nhưng lại không phát ra được nửa điểm thanh âm, mắt thấy sắp không xong rồi.

Quy thừa tướng mang theo binh tôm tướng cua xông tới, Long Bà chẳng qua từ tốn nói một câu:

- Nếu các ngươi muốn nàng chết, cứ việc tiến lên.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Tần Linh nhìn chằm chằm Long Bà hỏi.

Long Bà cầm chiếc hộp trong tay mở ra, lấy bình thủy tinh bên trong đưa cho Tần Linh nói:

- Đem cái này uống hết, ta liền thả nàng.

- Đây là cái gì?

Tần Linh nhìn chất lỏng trong suốt trong bình thủy tinh hỏi.

- Độc dược, một mạng đổi một mạng, ngươi dám uống sao?

Long Bà híp mắt nói.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.