Chương trước
Chương sau




- Nếu như được, vậy làm phiền ngươi cho ta xem một chút đi.

Chu Văn cảm giác mình xác thực cần đổi sang luồng tư duy mới, bằng không tiếp tục nữa, sẽ chỉ đi vào ngõ cụt.

Di Già suy nghĩ một chút nói:

- Ta là Hoàng Kim Long tộc nhất mạch, tất cả lực lượng đều đạt được từ truyền thừa, ý cảnh của ta chỉ có một, đó chính là Hoàng Kim Long Vương chiến ý.

- Chiến ý sao? Có gì khác với ý cành bình thường.

Chu Văn hỏi.

- Ta cũng không nói được, chính ngươi cảm thụ đi.

Di Già nói xong, một cái tay ấn về phía trán Chu Văn.

Chu Văn không trốn tránh, mặc cho bàn tay của Di Già ấn trên trán mình, bởi không dám làm động tĩnh quá lớn trong thân thể Thất Hải Long Vương, cho nên Di Già trực tiếp đem Hoàng Kim Long Vương chiến ý khắc sâu trong đầu Chu Văn, để cho hắn có thể trực tiếp cảm giác được chiến ý chính mình.


Trong một sát na, Chu Văn phảng phất thấy được một đầu Hoàng Kim Long Vương vô cùng kinh khủng xuất hiện giữa thiên địa, hung tàn mà bá đạo, phảng phất là bá chủ toàn bộ thiên địa, mang theo chiến ý kinh khủng khiến vạn vật phải run rẩy.

Đó là thời hồng hoang, Thiên Lôi, Địa hỏa, Đại Hoang thủy, đủ loại tai họa buông xuống khắp nơi, đủ loại sinh vật tiêu vong bên trong tai nạn, chỉ có những tồn tại có Sinh Mệnh lực vô cùng mạnh mẽ mới chống lại được tai họa, sống sót trong thời kỳ này.

Hoàng Kim Long Vương trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, đồng thời bởi vạn vật tiêu vong, thức ăn cũng trở nên vô cùng thiếu thốn, đủ loại sinh vật khủng bố chỉ có thể chiến đấu lẫn nhau, dùng huyết nhục đối phương làm thức ăn.

Chiến đấu! Điên cuồng chiến đấu! Chỉ chiến đấu mới có thể sinh tồn.

Có lẽ lúc đó Hoàng Kim Long Vương không phải Hung thú cường đại nhất, cũng không phải Hung thú có lực phòng ngự mạnh nhất, càng không phải Hung thú có tốc độ nhanh nhất.

Nhưng không ngừng trong chiến đấu, Hoàng Kim Long Vương đang nhanh chóng trưởng thành, trong chiến đấu không ngừng thuế biến tiến hóa, cuối cùng đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn.

Loại ý chí bất khuất, dũng cảm điên cuồng, trí tuệ, mặc dù Chu Văn chẳng qua là người xem, vẫn bị nhấn nhiếp cực sâu.

Chu Văn biết đây là truyền thừa trí nhớ của Hoàng Kim Long tộc, Hoàng Kim Long Vương bên trong chiến ý kia, trên thực tế là Hoàng Kim Long Vương đời đầu, chỉ sợ sớm không còn giữa thiên địa này.

Thế nhưng chủng loại chiến ý không sợ hãi kia, lại lưu lại vĩnh hằng.

- Thế gian này làm gì có nạn không chết tất có hậu phúc, căn bản bên trong đại nạn thu được đủ nhiều lĩnh ngộ cùng trưởng thành, mới có thể khiến bản thân mình trở nên tốt hơn.

Chu Văn có điều ngộ ra, tựa hồ hiểu rõ vì cái gì kiếm pháp của mình chậm chạp khó đột phá như vậy.

Không phải hắn luyện không tốt, cũng không phải lực lĩnh ngộ của hắn không được, càng không phải do hắn không đủ chăm chỉ.

Mà bởi vì Chu Văn vô luận luyện thế nào, cuối cùng chỉ học người khác, mà học ba ngàn kiếm ý kia, không phải thứ hắn lĩnh ngộ thuộc về bản thân mình.

Cài này có liên quan đến quan niệm của Chu Văn, hắn căn bản không tính toán luyện tập kiếm pháp, hắn luyện kiếm pháp đơn thuần muốn Mệnh hồn Kiếm Hoàn tấn thăng, dĩ nhiên học xong để đấy, không nghĩ tiến thêm một bước kia.

Đến bây giờ Chu Văn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn quá coi thường kiếm pháp, thế gian bất luận thứ gì, đều có đạo lý bản thân, nếu không dụng tâm, coi như thông minh thế nào, cuối cùng khó đạt đến cực cảnh.

Chu Văn giờ mới hiểu được, hắn không phải bại bởi kiếm pháp, mà là bại do mình.

- Quả nhiên làm chuyện gì đều cần phải dụng tâm.


Trong lòng Chu Văn không khỏi cảm thán.

- Hi vọng chiến ý của ta có thể giúp ngươi chút ít.

Di Già thấy Chu Văn đã thoát khỏi ảnh hưởng của chiến ý nàng, bèn thu tay lại nói.

- Thật sự cảm ơn ngươi, quá hữu dụng, ngươi giúp ta rất nhiều.

Chu Văn thật lòng cảm tạ.

Nếu không phải Di Già cho hắn nhìn nhìn Hoàng Kim Long Vương chiến ý, hắn cũng không nghĩ ra vấn đề tới từ bản thân, sinh vật như loài người phát hiện vấn đề của người khác rất dễ, nhưng muốn phát hiện bản thân lại khó khăn nhất.

Nghĩ thông suốt tất cả những thứ này, trong lòng Chu Văn trở nên thư thái, thời điểm suy nghĩ tiếp ba ngàn kiếm ý kia, cảm giác lập tức khác biệt, phảng phất theo một góc độ khác, lại quan sát một lần ba ngàn kiếm ý, phát hiện rất nhiều thứ mà hắn căn bản không chú tâm tới.

Di Già nhìn Chu Văn, đột nhiên phát hiện khí thế của Chu Văn tựa hồ khác thường, phiêu miểu mà hư ảo, phảng phất có loại cảm giác không chân thật.

Mặc dù Chu Văn đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng lại cảm giác Chu Văn giống như hình ảnh giả lập, không có loại cảm giác máu thịt tồn tại.

Mà cảm giác Chu Văn tồn tại trở nên nhỏ hơn, nếu như nhắm mắt lại, nàng thậm chí cảm giác không thấy Chu Văn ở trước mặt nàng.

- Ngươi. . . Làm cái gì. . .

Di Già kinh ngạc nhìn Chu Văn, con mắt không dám rời khỏi thân hình của hắn, giống như chỉ cần nàng liếc nhìn Chu Văn, Chu Văn sẽ biến mất.

- Không có gì, chẳng qua nhìn Hoàng Kim Long Vương chiến ý của ngươi về sau, có chút lĩnh ngộ mà thôi.

Chu Văn nói.

Vẻ mặt Di Già trở nên cổ quái, nàng thực sự không thể tin được, thứ trước mắt Chu Văn biểu hiện lại có quan hệ gì tới Hoàng Kim Long Vương chiến ý.

Nếu nói trên thân Chu Văn chiến ý trùng thiên, như Bạo Long chuyển thế, như vậy Di Già còn tin tưởng đó là thứ lĩnh ngộ ra từ Hoàng Kim Long Vương chiến ý.

Nhưng hiện tại Chu Văn, cảm giác tồn tại trên người càng thấp, cái này hoàn toàn trái ngược Hoàng Kim Long Vương chiến ý, Chu Văn làm thế nào liên hệ của hai với nhau, lĩnh ngộ ra thứ này, Di Già tới giớ vẫn không vó biện pháp lý giải.


- Nhân loại….Đều kỳ quái như vậy sao?

Trong lòng Di Già thầm nghi hoặc không hiểu.

Chu Văn cũng không nói rõ lý do, bởi có một số việc mà lời nói vô phương giải thích, sau khi hắn ngồi xuống, lấy điện thoại thần bí, một lần nữa đăng nhập vào trò chơi.

Lần nữa đi tới Cổ Kiếm mộ, Chu Văn không vội vã dùng kiếm, đi tới một Kiếm mộ trước mặt, đưa tay rút kiếm ra.

Sau khi Cổ kiếm kia bị rút ra, lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay Chu Văn, bay lên giữa không trung chuẩn bị muốn phát động công kích.

Nhưng Cổ kiếm trên không trung xoay chuyển vài vòng, lại giống như không nhìn thấy Chu Văn, không hề phát động công kích.

Chu Văn cũng không để ý tới nó, tự mình lại đến trước Kiếm mộ khác, cũng rút Cổ kiếm bên trong Kiếm mộ kia.

Kết quả vẫn như cũ, Cổ kiếm tung hoành bầu trời, lại phảng phất không nhìn thấy Chu Văn.

Chu Văn vừa đi vừa rút kiếm, mấy trăm thanh Cổ kiếm có đẳng cấp khác nhau thuộc tính khác nhau bị hắn rút ra, nhưng không một thanh kiếm nào công kích Chu Văn, tựa như không khí rút chúng ra mà không phải Chu Văn rút.

Lúc này cuối cùng Chu Văn động, ngón tay nhất chỉ bắn Kiếm Hoàn phá không mà lên, bay ngang qua bầu trời, trên trăm thanh trong nháy mắt bị Kiếm Hoàn chặt đứt, không có bất kỳ thanh kiếm nào có thể kiên trì dưới nhất kích của Chu Văn, mảnh vỡ tàn kiếm đều rơi xuống đất, chỉ còn mỗi Kiếm Hoàn kia treo trước mặt Chu Văn, đồng thời trên thân Kiếm Hoàn và Chu Văn đều toát ra kiếm ý kinh khủng.

Ông!

Bên trong Cổ Kiếm mộ, Vạn Kiếm Tề Minh.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.