Chương trước
Chương sau




- Các ngươi lại cảm thấy hắn sẽ trở về?

Hiện tại Dạ Đế thật sự cảm thấy hứng thú.

Nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm, Dạ Đế cho rằng tại thời điểm chính thức đối mặt với sinh tử, Chu Văn không có khả năng trở lại lần nữa.

Dạ Đế rất muốn nhìn biểu tính thất vọng của Lý Huyền và Huệ Hải Phong, cho hắn cũng không vội vã lệnh Dị thứ nguyên sinh vật phát động công kích, hắn muốn đám người Lý Huyền chậm rãi cảm thụ loại cảm giác từ hi vọng đến thất vọng, rổi lại từ thất vọng đến tuyệt vọng.

Nhưng thời gian mới qua không lâu, Dạ Đế lại đột nhiên phát hiện, có một bóng người đang ở nơi xa tốc độ cao tới gần Quy Hải thành, mà bóng người kia chính là Chu Văn vừa trốn rồi Chu Văn.

Trước đó Chu Văn không phải thật sự chạy trốn, hắn chỉ muốn kiểm tra một chút, xem Dạ Đế thật sự thả hắn đi hay không, hay còn âm mưu gì khác.

Sau khi Chu Văn xác định chính mình thật sự chạy ra ngoài, thời điểm hắn phát hiện Dạ Đế không đuổi theo, hắn bèn quay người trở về.

Lý Huyền, Huệ Hải Phong cùng Nha Nhi đều hãm ở bên trong, tại thời điểm hắn còn năng lực làm chút gì đó, Chu Văn không nguyện ý cứ như vậy từ bỏ.

Nha Nhi Chu Văn trở về, trong lòng cực kỳ vui vẻ.


Vẻ mặt Huệ Hải Phong và Lý Huyền hết sức ngưng trọng, Chu Văn trở về, cũng đại biểu cho bọn hắn cần phải liều mạng, vô luận bọn hắn có thể làm cái gì, cho dù là chuyện bé nhỏ không đáng kể, chỉ cần có thể đem một chút tác dụng nhỏ không quan trọng vào cục diện chiến đấu, bọn hắn vẫn cố gắng đi làm.

- Ngươi trở về làm gì?

Dạ Đế hứng thú nhìn Chu Văn hỏi.

- Ta bỏ quên đồ vật ở nơi này, cho nên muốn trở về mang đi.

Chu Văn nói.

- Ngươi bỏ quên cái gì?

Dạ Đế hỏi.

- Người bên trong Quy Hải thành.

Chu Văn nói.

- Là người thân và bằng hữu?

Dạ Đế hỏi.

- Không, là tất cả mọi người tại Quy Hải thành.

Chu Văn nghiêm túc nói.

- Ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến sức chịu đựng của ta ư?

Thanh âm Dạ Đế lạnh xuống, theo thanh âm của hắn, hắc ám lần nữa thôn phệ khu vực bên ngoài Quy Hải thành, lần nữa đem Chu Văn vào bóng tối.

Cảm giác thân thể lần nữa đắm chìm ở trong bóng tối, Dạ Đế phảng phất ở khắp mọi nơi, tồn tại ở bất kỳ ngóc ngách nào, thế nhưng trong lòng Chu Văn lại không có nửa phần bối rối.

Nếu hắn dám trở về, dĩ nhiên không phải ngốc nghếch trở lại tìm cái chết, vô luận hữu dụng hay vô dụng, tóm lại hắn đã nghĩ ra một chút biện pháp, hắn muốn thử một chút.

- Thời gian Phòng Ngự Tuyệt Đối kéo dài tối đa nửa giờ, nhưng đây chẳng qua là thời gian trên lý luận, dưới lực công kích mạnh mẽ bởi tiêu hao quá lớn, thời gian duy trì Phòng Ngự Tuyệt Đối sẽ ngắn hơn, nếu như ta toàn lực công kích, có lẽ không tới mười phút đồng hồ, ngươi chết. Nói thật ta không hi vọng chuyện như vậy phát sinh.


Dạ Đế nói.

- Ngươi có khả năng thử một chút, có thể trong mười phút giết chết ta hay không?

Chu Văn tựa hồ như đã sớm đã tính trước, không uý kỵ uy hiếp của Dạ Đế tẹo nào.

- Nguyên bản ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ngươi đã khăng khăng muốn tìm cái chết, ta khó giữ lại kẻ chắc chắn phải chết trên thế giới này.

Thời điểm Dạ Đế nói chuyện, hư ảnh kia phảng phất như biến mất, Đế Thính của Chu Văn không cách nào nghe được tin tức Dạ Đế.

- Hiện tại ta nhất định trước lúc Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp mất đi Phòng Ngự Tuyệt Đối, nghĩ biện pháp đánh vỡ hắc ám, tìm kiếm được chân thân Dạ Đế, bằng không ngay cả chân thân Dạ Đế không đụng tới, căn bản không có khả năng giết chết hoặc đả thương hắn.

Đương đương đương đương!

Dạ Đế người không thấy, nhưng lưỡi đao bóng đêm, lại hiển hiện quỷ dị tại bốn phía, giống như một thanh hắc ám chi đao vô hình, cắt chém trên thân Chu Văn.

Thân thể Chu Văn bị trảm liên tiếp lui về phía sau, tuy nhiên lại căn bản không nhìn thấy Dạ Đế ở chỗ nào, hắn như xuất hiện tại bất kỳ đâu trong hắc ám, nhưng lại không có thực thể.

- Coi như Khủng Cụ sinh vật cũng không khả năng hoàn toàn không có thân thể, vô luân Băng Nữ hay Âm Phù Vương, bọn hắn đều có chân thân, Dạ Đế nhất định phải có chân thân, chỉ do ta chưa tìm được mà thôi, rốt cuộc chân thân của hắn ở đâu?

Chu Văn sử dụng Đế Thính, lại đem phụ cận đều nghe một lần, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, coi như thời điểm Dạ Đế công kích hắn, Chu Văn cũng không cảm giác được sự tồn tại của Dạ Đế.

- Rốt cuộc phải làm gì?

Chu Văn không nghĩ ra biện pháp gì, cho nên đánh bừa thử một chút.

Vô hình đao trong hắc ám lần nữa trảm phía sau lưng Chu Văn, Chu Văn ngay cả đầu cũng không quay lại, trực tiếp triệu hoán ra một thanh kiếm, trở tay liền chém về phía sau lưng của hắn.

Thanh kiếm kia mang theo Xích Hồng hỏa diễm, đó chính là Đồng Tước kiếm không lâu hắn mới đạt được.

Đồng Tước kiếm mang theo hỏa diễm chiếu sáng toàn bộ phụ cận Chu Văn, nhưng chỉ giới hạn trọng phạm vi rất gần, mà địa phương xa vẫn là một vùng tăm tối.

Hào quang ánh sáng không cách nào khu trục hoàn toàn hác ám, cũng không thể phát hiện thân ảnh Dạ Đế tại phụ cận, hư ảnh một bàn tay màu đen từ cái bóng của Chu Văn vọt rta, trực tiếp trảm trên đùi Chu Văn.

Cũng may có Tinh Hải Giáp Xác Long khôi giáp chặn một kích này, bằng không chỉ sợ hai chân của Chu Văn bị chặt đứt.


Thân thể của Chu Văn trong bóng đêm đi ra, mặc dù có Phòng Ngự Tuyệt Đối bảo hộ, cũng không thể làm bị thương hắn, nhưng bên trên chân của hắn vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến Chu Văn biết rõ, tác dụng của Phòng Ngự Tuyệt Đối đang dần yếu bớt.

Không nhìn không thấy không sờ được, lại có thể làm bị thương mình, thậm chí có thể giết chết người, đây không hề nghi ngờ gì là chuyện cực kỳ kinh khủng.

Mặc dù nhất kích này không phát huy tác dụng, thế nhưng không có nghĩa vô dụng, ít nhất Chu Văn đã phát hiện, ánh sáng do hỏa diễm phát ra vẫn có chút tác dụng với hắc ám.

Chẳng qua phạm vi hỏa diễm có thể chiếu sáng, chỉ trong vòng bán kính ba mét, hết sức hữu hạn.

Chu Văn lại thử nghiệm sử dụng Đồng Tước kiếm phát động công kích về cách phương hướng khác nhau, kết quả tự nhiên không thể làm bị thương Dạ Đế, có điều có thể khẳng định, Dạ Đế nhất định phải trong hắc ám, mới có thể phát động công kích ở khắp nơi.

Hiện tại Chu Văn đại khái đã có thể xác định, coi như Dạ Đế có thể phát động công kích trong ánh sáng, như vậy hắn chắc chắn không cách nào che giấu thân thể mình.

Muốn đánh bại Dạ Đế, phải dụ hắn đưa thân vào bên trong quang minh.

Nhưng hào quang ánh sáng của Đồng Tước kiếm hoàn toàn không thế chiếu sáng tất cả phương vị thân thể Chu Văn, coi như đủ ánh sáng cũng có bóng tối tồn tại, có bóng tất có hắc ám, Dạ Đế có thể thông qua cái bóng công kích Chu Văn.

- Ánh sáng bên ngoài vô dụng, trừ phi bản thân ta có thể phát sáng, cái này với ta mà nói, cũng không phải việc khó.

Chu Văn nghĩ đến Mệnh hồn Thái Cổ Nhân Hoàng của mình.

Chỉ cần để Mệnh hồn Thái Cổ Nhân Hoàng hợp thể, hắn có thể biến thành Thái Dương hình người, chẳng qua không biết, ánh sáng Thái Cổ Nhân Hoàng soi sáng ra đi bao xa.

Có điều dù sao khoảng cách một thước đã đủ rồi, dưới tình huống không có góc chết, Dạ Đế tiến vào bên trong bán kính một thước này, hẳn đủ thaays bản thể của Dạ Đế.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.