Chương trước
Chương sau




Chu Văn triệu hoán ra Đại Uy Kim Cương Ngưu, để nó cản ở phía trước.

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, quả cầu đỏ đụng phải Đại Uy Kim Cương Ngưu về sau, lập tức biến thành một đám lửa, khiến toàn bộ thân thể Đại Uy Kim Cương Ngưu chìm trong lửa.

Cũng may thân thể Đại Uy Kim Cương Ngưu đủ cường hãn, Sử thi hỏa diễm lực lượng đối với nó chỉ như muỗi đốt i-nốc.

Thằng hề thấy quả cầu đỏ vô dụng, lại ném quả cầu lam ra ngoài, quả cầu lam vỡ ra về sau, hình thành băng vụ, đem thân thể sinh vật đóng băng.

Đáng tiếc, đây chỉ là lực lượng Sử thi cấp, Đại Uy Kim Cương Ngưu run lên, băng sương trên người lập tức rơi đầy đất, căn bản không gây thương tích.

Cuối cùng Thằng hề đùa dai lại ném quả cầu vàng ra ngoài, lần cầu vàng phá toái về sau, không có hỏa cũng không có băng, chỉ có một đoàn khói mù, sau đó chẳng còn gì nữa.

- Quả cầu vàng này hẳn gọi là Đàn hồi cầu đi? Xem ra không có tác dụng gì nha, vô dụng đối với Thần thoại sinh vật.

Thời điểm Chu Văn đang nghĩ ngợi, vó Đại Uy Kim Cương Ngưu bước về phía trước một bước.

Một bước này bước ra, thân Đại Uy Kim Cương Ngưu như lò xo, thân thể lập tức nhảy lên cao, chờ nó rơi xuống, rơi ầm ầm trên mặt đất, sau đó nẩy lên cao hơn.


Đại Uy Kim Cương Ngưu trên không trung vung vẩy móng, không thể khống chế thân thể mình, thân thể của nó bòng cao su nhanh nhon nhót bên trong lâu đài cổ.

Mặc dù lực lượng Thằng hề đùa dai không gây thương tổn Đại Uy Kim Cương Ngưu, tuy nhiên lại khiến Đại Uy Kim Cương Ngưu hơi chật vật.

- Kỹ năng này khá thú vị!

Chu Văn đột nhiên phát hiện, kỹ năng thật thú vị, lại có thể ảnh hưởng tới Thần thoại sinh vật.

Có điều kỹ năng trên thân Thằng hề đùa dai lại không có gì để dùng, rất nhanh Đại Uy Kim Cương Ngưu thích nghi với lực đàn hồi kia, sau đó biến thân thành trạng thái Thiên thủ ngưu đầu, một vệt kim quang vọt qua, đem thân thể Thằng hề đùa dai đánh nổ tung.

Chu Văn lại di chuyển bên trong Hoang Ngôn Mê Cung, gặp không ít Thằng hề đùa dai, thế gặp một giết một, muốn thu thập trứng Phối sủng Thằng hề đùa dai, về sau để dành dung hợp.

Kỹ năng trên thân Thằng hề đùa dai không có tác dụng gì, thế nhưng trên thân một ít Phối sủng cường lực, lại mang tác dụng lớn hơn nhiều.

Một bên cày Thằng hề đùa dai, một bên tìm tòi Hoang Ngôn Mê Cung, nhưng bên trong mê cung này, khắp nơi đều có Thằng hề đùa dai, lại không nhìn thấy Dị thứ nguyên sinh vật khác.

- Kỳ quái, Lý Bản Ức nói bên trong này rõ ràng có rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật cổ quái, làm sao chỉ thấy Thằng hề đùa dai?

Chu Văn cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, tuy nhiên lại một mực không tìm thấy Dị thứ nguyên sinh vật khác.

Thời điểm Chu Văn cày phó bản, tin tức hắn quyết chiến Ước Sắt đã truyền khắp Ban Đầu Thể, không chỉ người Chung Cực gia tộc, ngay cả những gia tộc khác và người thường đều biết tin tức này.

Người bình thường đối với cái tên Chu Văn này, không quen thuộc lắm, nhưng gia tộc có thực lực một chút, đều biết cái tên này đại biểu cái gì?

Trước khi Thủ Hộ giả xuất hiện, Chu Văn đại biểu cho đại danh từ Vô Địch trong thế hệ trẻ, thế nhưng hiện tại có Thủ Hộ giả, Chu Văn còn vô địch như trước đây hay không, không người nào dám cam đoan.

Vị thứ thứ mười bốn trên bảng xếp hạng, toàn bộ đều là Thủ Hộ giả, chiến tích này thực sự quá chói mắt, để người ta không thể không thừa nhận Thủ Hộ giả mạnh mẽ thế nào.

Thủ Hộ giả Hoang Ngôn của Ước Sắt, mặc dù chỉ xếp thứ mười bốn, thế nhưng một mực trấn áp hết thảy Phối sủng đơn độc, lại Thủ Hộ giả Hoang Ngôn chưa chiến đấu với Thủ Hộ giả khác, nói không chừng năng lực chiến đấu của nó, so với bài danh thực tế còn cao hơn.

Thời điểm ngày thứ hai vừa sáng lên, rất nhiều người Băng Sương thành đều đi tới cách đấu tràng, chẳng qua phần lớn người đều muốn đến xem Thủ Hộ giả cường đại thế nào, còn về phần Chu Văn, ngược lại chẳng qua là số ít.

Thời điểm Chu Văn đi vào cách đấu tràng, thấy cách đấu tràng đã đầy ắp người, ngay cả tường cũng đầy ắp người, lối vào chật chội khiến con kiến chui vào cũng không lọt.

- Huynh đệ, ngươi có thể nhường lối đi vào cho ta không?

Lý Huyền xung phong phía trước, nhưng chen lấn nửa ngày, vẫn không thể chen vào, bên trong thực sự quá nhiều người.


- Để cho các ngươi đi qua? Chẳng lẽ ta không muốn đi sao? Nếu chen vào được, ta đã sớm vào trong xem quyết đấu, các ngươi muốn xem quyết đấu, chậm rãi chen vào đi, đừng có khôn lỏi.

Đại hán trước mặt nói.

Lý Huyền nghĩ thầm:

- Chu Văn không đi vào được, các ngươi xem cái rắm.

Lời của hắn tự nhiên khó mà nói, chỉ có thể tiếp tục chen vào.

Cũng may Lý Huyền vẫn còn biện pháp, hắn đem vài đầu Cổ trùng phóng hơi thối ra, lập tức người phụ cận không chịu được chen sang bên cạnh, cuối cũng rẽ ra lối đi nhỏ cho bọn hắn.

Nhưng một chiêu này giết người 800 tự tổn 1000, chính bọn hắn cũng không dễ chịu chút nào.

Vất vả chen lấn vào, bên trong đông nghịt người, cũng không biết người Băng Sương thành làm sao đều rành rỗi như vậy, sáng sớm đã chạy đến đây xem quyết đấu.

- Xem ra tiểu tử Ước Sắt kia phí không ít sức lực, tìm nhiều người tới như vậy, chắc muốn trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp xử lý ngươi.

Lý Huyền nhìn thấu tâm tư Ước Sắt.

- Kỳ thật ta không muốn nhiều người tới xem như vậy.

Chu Văn nói.

Vài người tiếp tục chen vào bên trong, cũng may Cách Liệt thông qua hệ thông camera phát hiện bọn hắn, phái người tiếp dẫn bọn hắn vào.

- Tại sao các ngươi lại đi cửa chính, tại sao không đi lối đi chuyên dụng dưới mặt đất?

Cách Liệt hơi nghi hoặc một chút hỏi bọn Chu Văn.

- Có lối đi chuyên dụng sao?

Ba người đều ngẩn ra.

- Các ngươi không cần đi tiếp, ta còn tưởng rằng các ngươi biết. Không nói mấy thứ này nữa, các ngươi chuẩn bị trước đi, tiểu tử Ước Sắt kia sắp không chờ được nửa rồi.

Cách Liệt nói.


Đúng là không thể chờ đợi, nguyên bản hai người hẳn cùng lên cách đầu tràng, nhưng bản thân Ước Sắt đã sớm xuất hiện trên cách đấu tràng, hơn nữa hiện tại hắn đang diễn thuyết.

- Mặc dù ta lớn lên tại Băng Sương thành, có điều còn rất nhiều người vẫn chưa biết tên của ta, ta gọi là Ước Sắt, là một thành viên Chung Cực gia tộc. Là người được Thần chọn trúng, đã khế ước với Thủ Hộ giả, ta đại biểu Thần Linh thủ hộ sẽ thủ hộ tòa Băng Sương thành này, vô luận gặp khó khăn gì, coi như hi sinh tính mạng bản thân, sẽ chiến đấu với ngoại địch đến cùng…

- Cái tên này không đi làm chính khách thì thật đáng tiếc…

Lý Huyền nghe Ước Sắt diễn thuyết, bĩu môi một cái nói.

Nhưng những người không hiểu Ước Sắt đều là dân chúng bình thường, nghe lời Ước Sắt nói về sau, lại phát từng đợt hoan hô, thậm chí có người hô tên Ước Sắt, thoạt nhìn Ước Sắt lừa dối thành công không ít người.

- Gia hỏa này thật phiền phức.

Đám người Chu Văn đi vào phòng nghỉ về sau, gặp được bọn Cách Liệt và Toa Đế, Cách Liệt có chút buồn bực nói.

- Chu Văn, ngươi nhất định có thể đánh bại hắn, khiến những kẻ kia biết Bạo Quân Bỉ Mông và Thái Tuế lợi hại thế nào?

Lý Bản Ức nhìn Chu Văn hỏi.

- Dĩ nhiên, giết Thủ Hộ giả, ta có chút kinh nghiệm, yên tâm đi.

Chu Văn vuốt vuốt đầu Lý Bản Ức, sau đó đi hướng về phía lối cách đấu tràng.

Thời khắc Chu Văn bước ra cách đấu tràng, lập tức nghe được âm thanh như núi kêu biển gầm.

Vô luận đúng sai, đứng trên góc độ người Băng Sương thành, Chu Văn là một kẻ ngoại lai, bọn hắn tự nhiên ủng hộ Ước Sắt, mà coi Chu Văn thành kẻ địch.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.