Chương trước
Chương sau




Chu Văn chẳng qua nhìn Thủ Hộ giả Hoang Ngôn, cũng không nói lời nào.

Hắn trăm phương ngàn kế muốn giết chết Thủ Hộ giả, nhưng đối phương lại không chết, ngược lại thôn phệ Ước Sắt như khôi lỗi, tên Thủ Hộ giả này so với tưởng tượng của Chu Văn còn mạnh hơn một chút.

Thấy Chu Văn không nói lời nào, Thủ Hộ giả Hoang Ngôn lại tiếp tục nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng chiến thắng Ước Sắt, là chiến thắng Thủ Hộ giả Hoang Ngôn ta, trên thực tế lực lượng chân chính của ta, xa xa hơn những gì ngươi đã chứng kiến, chẳng qua Ước Sắt không phát huy được lực lượng hoàn mỹ mà thôi. Thế nhưng ngươi lại khác, dùng năng lực của ngươi, đủ để hoàn mỹ phát huy lực lượng của ta, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh bại tất cả Thủ Hộ giả, trở thành Địa Cầu chi vương.

Nói xong, khói bụi trên người Thủ Hộ giả bay lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cách đấu tràng, mà đám người bên trên cách đấu tràng, lại phát hiện thân thể mình lại mất khống chế.

Từng người như con rối, không tự chủ chắp tay nâng lên, đồng thời trăm miệng đồng thanh nói:

- Cùng nhau trở thành Địa Cầu chi vương…

Tất cả mọi người kinh hãi muốn chết, đầu óc của bọn hắn hết sức rõ ràng, nhưng lại không biết tại sao, thân thể lại hoàn toàn không nghe bản thân, như bị Ác Ma khống chế.

- Đây mới là lực lượng chân chính Thủ Hộ giả sao?

Mọi người vừa giận vừa sợ.

- Như thế nào? Chỉ cần ngươi cùng ta khế ước, sẽ có được Thần lực vô thượng điều khiểu hết thảy, ngươi sẽ trở thành Địa Cầu chi vương chân chính.


Thủ Hộ giả Hoang Ngôn lơ lửng giữa không trung, như Thần Linh nhìn xuống toàn bộ cách đấu tràng, phảng phất người trong sân, chỉ như con kiến mặc hắn đùa bỡn.

- Ta không hề hứng thú gì đối với bại tướng.

Chu Văn nói.

- Nếu như ngươi đối với lực lượng của ta có hoài nghi, ngươi có thể dùng hết lực lượng thử một lần nữa, xem ngươi có thể làm bị thương ta hay không?

Hoang Ngôn tiếp tục ngạo mạn nói:

- Dĩ nhiên, ta khác phế vật Ước Sắt, ngươi có thể tùy ý sử dụng bất kỳ Phối sủng nào, không cần cố kỵ cái gì.

- Thật không? Vậy ta thật sự phải thử một chút.

Chu Văn bình tĩnh nói.

- Vậy còn chờ gì nữa, hiện tại động thủ đi, đem lực lượng và Phối sủng mạnh nhất của ngươi ra, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là Thủ Hộ giả, ta và tên phế vật Ước Sắt kia hoàn toàn khác biệt, đây mới chính là lực lượng Thủ Hộ giả chân chính.

Thủ Hộ giả Hoang Ngôn nói.

- Ngươi cho rằng Ước Sắt là một tên phế vật, vậy tại sao ngươi còn muốn khế ước với hắn?

Chu Văn hỏi.

- Nhân loại hầu hết là phế vật, không có lựa chọn tốt hơn, chỉ có thể chọn một kẻ có thể chất thích hợp, có điều có tồn tại như ngươi, ta tự nhiên không cần những phế vật như vậy.

Thủ Hộ giả Hoang Ngôn nói.

- Thật không? Vậy để cho ta nhìn một chút, ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nà

Chu Văn nói xong, triệu hoán ra quyền sáo Bạo Quân Bỉ Mông, sau đó một quyền đánh về phía Hoang Ngôn.

- Quyền sáo có được Lực Lượng Tuyệt Đối sao? Lực lượng như vậy đối với Thủ Hộ giả khác còn dùng được chút ít, nhưng đối với ta.. Vô dụng… Bành…

Lời Thủ Hộ giả Hoang Ngôn còn chưa nói xong, bị một quyền của Chu Văn oanh trúng lồng ngực.

Chẳng qua Thủ Hộ giả Hoang Ngôn không hề phát hiện, thời điểm quyền sáo của Chu Văn oanh kích trên lồng ngực hắn, bên trên quyền sáo có thể một cây Lam tia óng ánh, trên Lam tia có hàn khí cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đâm vào thân thể Hoang Ngôn.

Trong nháy mắt đòng băng thân thể Hoang Ngôn lại, ngay sau đó quyền sáo mang Lực Lượng Tuyệt Đối, đem thân thể đóng băng kia đánh thành vụn băng đầy trời.

Thủ Hộ giả Hoang Ngôn cứ như vậy bị một quyền oanh sát, ngay cả Giao dịch dối trá cũng không dùng đến, những người bị khống chế lập tức khôi phục tự do, sương mù bên trong cách đấu tràng tự nhiên tan đi, ánh nắng ấm áp buông xuống, khiến thân thể Chu Văn tắm gội trong ánh nắng.


- Xem ra, ngươi cũng là một tên phế vật.

Chu Văn nhìn vụn băng rơi đầy trời, lạnh lùng nói một câu.

Không biết tại sao, nguyên bản những người không thích Chu Văn đánh bại Ước Sắt, nghe được câu nói này của Chu Văn, cảm giác thoải mái không nói ra lời.

- Quá mạnh. . . Chu Văn hắn thực sự quá mạnh. ..

Lý Bản Ức kích động nói năng có chút lộn xộn.

Ước Sắt đã sớm trợn mắt hốc mồm nói không ra lời, người nói chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp, không biết nên nói cái gì.

- Quá bá, Thủ Hộ giả cũng chẳng có gì ghê gớm, còn không phải một phế vật, ngay cả một quyền của Chu Văn cũng không đỡ nổi.

- Đúng đấy, Thủ Hộ giả rác rưởi, nhân loại chúng ta mới mạnh nhất.

- Làm thế nào mạnh như Chu Văn đây? Ta cũng muốn đập chết những Thủ Hộ giả đáng giận kia.

…………..

Tư duy nhân loại Băng Sương thành, tựa hồ trong thời gian cực ngắn đạt được chuyển biến, loại tín niệm Thủ Hộ giả vô địch đang từ từ biến mất.

Mặc dù không thể vì một chuyện như vậy mà triệt để chuyển biến, nhưng ít nhất có hạt giống không an phận nảy mầm trong lòng bọn họ.

- Thật có lỗi, nguyên bản ta muốn đem Ước Sắt giao cho các ngươi, nhưng không ngờ…

Chu Văn về tới phòng nghỉ, hơi áy náy nói với Lan Thi, Toa Đế và Cách Liệt.

- Việc này không liên quan gì đến ngươi, có điều có một việc hi vọng ngươi có thể hỗ trợ.

Lan Thi nói.

- Chuyện gì?

Chu Văn nghi ngỡ nói.

- Thái thái gia gia ta muốn gặp ngươi.

Lan Thi nghiêm túc nói.

- Ta hẳn đi gặp trưởng bối.


Chu Văn nói.

- Đi theo ta, trưởng bối này trong tưởng tượng của ngươi khả năng không giống nhau lắm.

Lan Thi chỉ mờ một người Chu Văn đi.

Lý Huyền, Phong Thu Nhạn cùng Nha Nhi chỉ có thể chờ bên ngoài, cũng không bên trong danh sách mời.

Nguyên bản Chu Văn coi rằng, coi như thái gia gia Lan Thi có tính cách không tốt thế nào, cũng phải nể mặt mũi đám người Lan Thi, không tính toán gì với hắn.

Nhưng thời điểm hắn thấy được thái gia gia Lan Thi, lại phát hiện câu chuyện căn bản không như hắn nghĩ.

Lan Thi mang theo Chu Văn, đi sâu xuống lòng đất Băng Sương thành, nơi đó là hầm băng vạn năm, mà trên vách đá hầm băng kia, lại có một phù điêu hình người.

Có thể thấy phù điêu kia chính là một lão nhân hết sức hùng tráng, tuy nhiên lại không nhìn thấy dấu vết nhân công điêu khắc, phảng phất tượng băng kia tự nhiên sinh trưởng lớn lên trong hầm băng vậy.

- Thái gia gia.. Ta đã đem Chu Văn đến….

Thời điểm Lan Thi hướng tượng băng kia thi lễ, lời nói kia khiến Chu Văn sợ ngây người.

- Chào Chu Văn, ta là Phất La Đức.

Tượng băng kia lại biết nói chuyện, mà tên của hắn, khiến Chu Văn càng thêm giật mình.

- Phất La Đức? Chẳng lẽ ngươi chính là một trong số Lục đại anh hùng?

Chu Văn học trên sách, đã đọc qua cái tên này vô số lần, đương nhiên không quên.

Nhưng theo Chu Văn biết, ngoại trừ vị Anh hùng của Độc Cô gia kia bên ngoài, mấy vị Anh hùng khác đều qua đời rồi mới phải.

Coi như Phất La Đức còn sống, hắn cũng không thể nào là một tượng đá?






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.