Chương trước
Chương sau




- Kiếm Thánh là ai?

Chu Văn hỏi.

Vài người Võ Tông Liệt nghe câu này về sau, vẻ mặt đều khó coi không dễ nhìn, như thể bị vũ nhục.

- Có người nào tại hải ngoại không biết Kiếm Thánh Nhị Thiên Phi Tiên Cung Trường Sinh thụ, các hạ thân ở hải ngoại, lại há không biết đạo lý, chẳng lẽ cố ý muốn vũ nhục chúng ta?

Võ Tông Liệt tay cầm song đao, một lời bất hòa, bộ dáng như muốn liều mạng với Chu Văn.

- Tề Nhã Sa, ừm cái tên này, vậy không sai.

Chu Văn nhớ lại một thoáng, lão nhân kia đúng có cái tên này.

Vài người Võ Tông Liệt không biết Chu Văn có ý gì, nhìn hắn không nói gì.

Chu Văn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Võ Tông Liệt hỏi:

- Nếu Tề Nhã Sa danh xưng Kiếm Thánh, vậy hắn hiện tại có tu vi gì? Tấn thăng đến Thiên Tai cấp sao?

Chu Văn vẫn cho rằng hắn bị vây hơn một trăm năm, bên trong hơn một trăm năm này, nhân loại không thể dậm chân tại chỗ, cường giả như Tỉnh Đạo Tiên và Dạ Đế, rất có thể đã sớm phá giả cấm kỵ nhân loại vô phương tấn thăng Thần thoại, có lẽ bên trong nhân loại đã có cao thủ tấn thăng Thiên Tai cấp.


Nếu Tề Nhã Sa có tên tuổi hình tượng là Kiếm Thánh, tám chín phần đã tấn thăng Thiên Tai cấp mới đúng.

Vài người Võ Tông Liệt lập tức đỏ mặt lên, Võ Tông Liệt càng trực tiếp rút kiếm chỉ Chu Văn tức giận nói:

- Nếu ngươi còn dám vũ nhục thầy của ta một câu, hôm nay coi như chúng ta phải liều mạng, cũng không để cho các ngươi toàn thân trở ra.

- Lúc nào ta vũ nhục Tề Nhã Sa rồi?

Chu Văn cau mày nói.

Quý Mặc Tình vội vàng nói:

- Sư phụ, tên Kiếm Thánh Tề Nhã Sa chỉ là một tên mượn nhờ lực lượng Thủ Hộ giả tấn thăng Thần thoại mà thôi, đừng nói Thiên Tai cấp, ngay cả Khủng Cụ cấp còn cách xa ngàn dặm.

- Nói hươu nói vượn, thầy của ta đã là nửa bước Khủng Cụ cấp, cái gì cách xa vạn dặm, ngươi đáng chết.

Võ Tông Liệt nghe thấy trong lời nói của Quý Mặc Tình hết sức bất kính đối với Tề Nhã Sa, trực tiếp đề đao muốn chém đầu Quý Mặc Tình xuống.

Thân hình Chu Văn chợt tiến lại chợt lui, tên Võ Tông Liệt căn bản chưa kịp phản ứng, Quý Mặc Tình đã bị Chu Văn tóm lấy

- Các ngươi đi đi.

Chu Văn nói với đám người Võ Tông Liệt, hắn cảm thấy nói chuyện với đám người Võ Tông Liệt tốn sức, vẫn chậm rãi hỏi cô gái này vẫn tốt hơn.

Võ Tông Liệt biết mình không phải đối thủ của Chu Văn, cắn răng mang theo mấy tên sư đệ cùng đi.

Chờ đám người Võ Tông Liệt đi, Chu Văn dẫn theo Quý Mặc Tình đi tới dưới núi, vứt nàng xuống đất hỏi:

- Ngươi có mang điện thoại hay không?

- Thời điểm ta bị bọn hắn bắt, , đồ vật đều bị bọn hắn cầm đi.

Quý Mặc Tình vỗ vỗ đất trên quần áo, đứng lên nói với Chu Văn:

- Mà cho dù có điện thoại, nơi này cũng không có tín hiệu, cầm cũng vô dụng.

Chu Văn muốn điện thoại không phải muốn lên mạng, hắn chỉ muốn biết hôm nay là ngày bao nhiêu, để xác định hiện tại rốt cuộc là thời gian nào?

Hắn luôn cảm thấy có chút không đúng, tựa hồ hắn cũng không bị nhốt một trăm năm lâu như vậy.

- Bọn hắn đều đi, ngươi cũng chớ giả bộ, có phải tỷ phu ta phái ngươi tới? Tỷ phu hắn ở đâu? Chính hắn không sao?


Quý Mặc Tình thấy Chu Văn đứng ở nơi đó bất động, liền đưa tay tóm mặt nạ của hắn:

- Bản Chân Anh khẳng định tại phụ cận, chờ bọn hắn đi gặp Bản Chân Anh về sau, Bản Chân Anh nhất định có thể đoán ra ngươi do tỷ phu ta phái tới, có mang mặt nạ cũng vô dụng, nhanh bỏ mặt nạ xuống đi. Ngươi đeo mặt nạ làm ta nhìn không thoải mái.

Chu Văn hơi hơi tránh ra một chút, có điều bản thân vẫn đem mặt nạ xuống.

Quý Mặc Tình thấy khuôn mặt Chu Văn, không khỏi ngẩn ra, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới:

- Không ngờ ngươi còn trẻ, thân pháp lợi hại như vậy, không hổ là người tỷ phu ta phái tới.

Chu Văn đang muốn nói cái gì, Quý Mặc Tình lại kéo Chu Văn liền hướng bờ biển chạy:

- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta mau đi đi, chờ Võ Tông Liệt gọi Bản Chân Anh đến, chúng ta thảm rồi.

Nhưng đi được mấy bước, chân Quý Mặc Tình lại mềm nhũn, kém chút ngã xuống đất.

Quý Mặc Tình đã hơn mười ngày không ăn không uống gì cả, vừa rồi lại giày vò lâu như vậy, đã sớm chết mệt.

- Ngươi có mang thức ăn nước uống không?

Quý Mặc Tình hỏi Chu Văn.

Chu Văn lấy một ít bánh quy và một bình nước trong Hỗn Độn châu cho nàng, cũng may thời gian và không gian bên trong Hỗn Độn châu không giống bên ngoài, thức ăn sẽ không thay đổi về chất.

Quý Mặc Tình mở bình uống nước, sau đó lấy bánh quy nhét vào miệng, một bên nhét còn một bên hướng bờ biển đi, còn mơ hồ nói không rõ:

- Chúng ta. . . Nhanh lên. . . Đừng để bọn hắn. . . Đuổi kịp. . .

- Hiện tại đi, chỉ sợ không kịp nữa rồi.

Chu Văn nhìn phía xa nói.

Quý Mặc Tình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa trên mặt biển, đang có một đầu cá voi to lớn đang bơi nhanh lại đây.

Bọn người Võ Tông Liệt đứng trên lưng cá voi, nhưng người cầm đầu không phải Võ Tông Liệt, mà là một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y Kiếm đạo phục.

- Xong xong, Bản Chân Anh lại chạy đến đây nhanh như vậy, ta chạy không thoát rồi, ngươi nhanh lên, trở về nói cho tỷ phu ta, không cần lo lắng cho ta, ta tự có biện pháp chạy trở về, bảo hắn hắn tuyệt đối không nên đi Nhị Thiên Phi Tiên Cung.

Quý Mặc Tình đẩy Chu Văn, ra hiệu Chu Văn mau chạy đi.

Trên lưng cá voi, bọn hắn cũng nhìn thấy Chu Văn, Võ Tông Liệt chỉ Chu Văn nói:

- Anh sư huynh, tiểu tử kia giả trang Nhân Hoàng cướp đi Quý Mặc Tình, hắn cởi mặt nạ xuống cũng vô dụng, quần áo trên người còn chưa thay đổi, ta tuyệt đối không nhận nhầm.


Tầm mắt Bản Chân Anh rơi trên thân Chu Văn, thấy rõ ràng khuôn mặt Chu Văn về sau, thân thể lại không tự chủ được run lên một cái, ánh mắt cũng trở nên cổ quái.

- Anh sư huynh, tiểu tử kia còn vũ nhục sư tôn, ngươi nhất định phải đem hắn chém thành muôn mảnh, tuyệt không thể để hắn chết quá dễ dàng.

Đám người Võ Tông Liệt kêu lên.

Bản Chân Anh không nói một lời, chẳng qua nhìn chằm chặp Chu Văn, tâm tình mâu thuẫn và phức tạp.

Năm đó, hắn vẫn tự cho mình là thiếu niên thiên tài, luôn cho rằng mình thiên phú tuyệt đỉnh, không có bất luận người đồng lứa nào có thể so với hắn.

Nhưng năm ấy, hắn lại gặp Chu Văn, một lần gặp kia, cho tới bây giờ Bản Chân Anh cũng không cách nào quên, mà cả đời này sẽ không quên.

- Ta bảo ngươi đi, ngươi còn đứng chỗ này làm gì?

Quý Mặc Tình thấy Chu Văn đứng đấy bất động, không khỏi khẩn trương, đẩy Chu Văn nói.

Nhưng rất nhanh Quý Mặc Tình phát hiện đã không còn kịp rồi, Bản Chân Anh đã mang theo Võ Tông Liệt bọn hắn leo lên hòn đảo.

Quý Mặc Tình biết Bản Chân Anh lợi hại, mặc dù đám người kia trên danh nghĩa đều là đệ tử Kiếm Thánh Tề Nhã Sa, nhưng trên thực tế Võ Tông Liệt bọn hắn chỉ là đệ tử ký danh tại Nhị Thiên Phi Tiên Cung, mà Bản Chân Anh chính là đệ tử chân truyền của Tề Nhã Sa, hơn nữa là vị có thành tựu cao nhất.

Cho nên Võ Tông Liệt rõ ràng lớn hơn Bản Chân Anh nhiều, tuy nhiên lại Bản Chân Anh là sư huynh.

Truyền thuyết Bản Chân Anh đạt thành tựu cao tại Nhị Thiên Phi Tiên Lưu, cơ hồ có thể so sánh với Tề Nhã Sa, bản thân hắn là một cao thủ trẻ tuổi cực kỳ nổi tiếng tại hải ngoại.

- Tiểu tử, lần này xem ngươi còn dám giả thần giả quỷ. . . Anh sư huynh, hắn…

Võ Tông Liệt nói xong quay đầu nhìn về phía Bản Chân Anh, nhưng lần này nhìn qua, cả người hắn như hóa đá.

Chỉ thấy Bản Chân Anh hai tay dâng song đao, sau đó ngồi xổm hạ xuống, cứ như vậy bái trước mặt Chu Văn, đây chính là đại lễ của đệ tử bái kiến sư tôn, bên trong Nhị Thiên Phi Tiên Cung, chỉ có Tề Nhã Sa mới được Bản Chân Anh lễ bái như vậy.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.