Chương trước
Chương sau




Ẩn Sĩ nhíu mày đánh giá Chu Văn, hắn càng nhìn Chu Văn càng thấy quen mắt, tựa hồ gặp qua ở nơi nào?

Nhưng phàm người nào hắn đã thấy qua, Ẩn Sĩ hết sức tự tin với trí nhớ của mình, không có khả năng không nhớ ra mới đúng.

Mà người này có thể thong dong tự nhiên đứng trước mặt hắn như vậy, bản thân cái này thôi đã đủ chứng minh người này bất phàm, dù sao tiết tấu toàn thân của hắn hô ứng với thiên địa, người bình thường đối mặt với hắn, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy.

Loại người như vậy, hắn càng không thể tùy tiện quên.

Điều này không thể trách Ẩn Sĩ không nhận ra Chu Văn, mà người giả mạo Chu Văn trong năm năm này, đang từ từ cải biến khí chất bản thân, khuôn mặt cùng dáng người các loại.

Bởi biến hóa này đã tích lũy qua tháng ngày, thay đổi một cái vô tri vô giác, mà thay đổi này hết sức tinh vi, để người ta chậm rãi tiếp nhận Chu Văn cũng cảm giác như vậy.

Hiện tại Chu Văn chân chính xuất hiện, lại thêm bộ dáng của hắn trong năm năm vừa rồi biến hóa, trên thực tế, ngay cả người hết sức quen thuộc hắn, bằng không người bên ngoài rất khó liên hệ hắn và “Chu Văn” với nhau.

Trước kia Ẩn Sĩ chỉ thấy qua hình chụp và ảnh chụp chân dung của Chu Văn, có thể cảm giác hắn quen thuộc, đã coi như vô cùng nhạy cảm.

- Các hạ xưng hô thế nào?

Ẩn Sĩ không nhìn ra lai lịch của Chu Văn, chỉ nhìn cách ăn mặc và trang sức trên thân thể Chu Văn vẫn không thể nào phán đoán, thế là mở miệng hỏi một câu.

- Tên của ta không quan trọng, quan trọng là, ta là người thế nào?


Chu Văn nói.

- Ngươi là ai?

Ẩn Sĩ rất kiên nhẫn, lại hỏi.

- Ta là huấn luyện viên của Minh Tú.

Chu Văn nghiêm túc trả lời.

- Vậy thì sao?

Ẩn sĩ nhìn chằm chằm Chu Văn, ngón giữa đặt bên trên ngón tay cái, lực lượng âm thầm ngưng tụ giữa hai ngón tay.

- Cho nên nếu như ngươi vì Minh Tú tới, hiện tại ngươi có thể đi.

Chu Văn nói.

Bách Lệ Nhi ngồi bên trong nghe được những lời này của Chu Văn, cảm giác hắn nhất định điên rồi, ngữ khí thế này, đơn giản không để Ẩn Sĩ vào mắt, tựa như chỉ cần có hắn ở đây, Ẩn Sĩ căn bản không dám đả thương Minh Tú.

Ánh mắt của Ẩn Sĩ trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn nói:

- Muốn ta trở về cũng được, thế nhưng cần phải xem các hạ có phân lượng thế nào mới được?

Nói xong, ngón tay trong tay áo Ẩn Sĩ chuyển động.

Tốt xấu gì hắn cũng là một trong Tứ đại Thiên Vương của Thủ Hộ giả liên minh, cứ như vậy bị mấy câu của đối phương dọa lui, vậy hắn còn mặt mũi nào đứng trong Thủ Hộ giả liên minh nữa?

Có điều Ẩn Sĩ cũng không dự định chiến đấu chính diện với Chu Văn, trên thực tế cái này không phải sở trưởng của hắn.

Theo ngón tay của Ẩn Sĩ gảy gảy, rất hạt siêu nhỏ không thể nhìn bằng mắt thường bay về phía Chu Văn.

Ẩn Sĩ am hiểu năng lực hơi, tại thời đại này, rất nhiều người theo đuổi những thứ lớn mạnh, tựa như quái vật Cự Long, Đại bàng, Phượng Hoàng các loại thường được nhân loại quan tâm hơn, khát vọng có được lực lượng cường đại như vậy.

Nhưng Ẩn Sĩ lại khác, mặc dù hắn cũng truy cầu mạnh lên, nhưng cái hắn theo đuổi ngược lại, hắn thích những thứ nhỏ bẻ, cực kỳ nhỏ bé.

- Thứ quyết định nhỏ yếu và mạnh mẽ, thường thường là những đồ vật không có ý nghĩa.

Đây là tín niệm cho tới nay của Ẩn Sĩ, trên thực tế hắn chưa bao giờ bỏ.

Dựa vào năng lực hơi, Ẩn Sĩ chiến thắng rất nhiều đối thủ cường đại, có đối thủ có lực lượng hoàn toàn không thua kém hắn, nhưng mặc dù thực lực tương đương, năng lực hơi vẫn cho hắn ưu thế rất lớn.


Lực lượng nhỏ bé đến mức Khủng Cụ sinh vật không thể nhìn thấy được, nếu tiến vào thân thể, có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng, để người ta khó lòng phòng bị.

Một khỏa hơi nho nhỏ đã nhỏ đến đơn vị nano, Khủng Cụ sinh vật chưa chắc có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, bởi nó thực sự quá nhỏ.

Thế nhưng một khóa hơi tinh nhỏ như vậy, nếu quả thật tiến vào thân thể, thậm chí không cần tiến vào thân thể, chỉ cần tới gần Chu Văn, bạo phát ra lực lượng, cũng đủ để trọng thương Khủng Cụ cấp sinh vật.

Mặc dù Chu Văn đứng tùy ý như vậy trước cửa, nhưng hắn đã khắc họa đầy đủ Thái Thượng Khai Thiên Kinh, Đại Phạm Thiên và Ma Thần Kỷ trên Vận Mệnh Chi Luân, có điều hắn không muốn nó hiện ra mà thôi.

Đại Phạm Thiên giúp giác quan của Chu Văn được cường hóa, đủ để cho hắn thấy vật chất cấp bậc hạt Quark, mặc dù hơi tinh của Ẩn Sĩ nhỏ bé, nhưng vẫn không trốn khỏi cảm giác của Chu Văn.

Hơi tinh bay về phía miệng Chu Văn, thời điểm muốn tiến vào vòm miệng của hắn, trực tiếp nổ nát vụn đầu của hắn.

Mắt thấy hơi tinh đã đến gần môi của Chu Văn, Chu Văn lại không có động tác gì, nhưng trong lòng Ẩn Sĩ không mừng rỡ chút nào, ngược lại mơ hồ cảm giác bất an.

Tiếp theo trong nháy mắt, Chu Văn há miệng ra, trên mặt xuất hiện mặt nạ thằng hề, bên trong nụ cười quỷ dị kia lại nuốt hạt hơi tinh kia xuống.

Trong lòng Ẩn Sĩ lại bất an mãnh liệt, liều lĩnh nhanh chóng lùi về phía sau, tuy nhiên lại không còn kịp nữa rồi.

Viên hơi tinh bị mặt nạ thằng hề thôn phệ, lại quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn, lần này hắn vừa lui, lập tức đụng phải hơi tinh, hơi tinh lập tức nổ tung lên.

Bành!

Một cánh tay của Ẩn Sĩ bị tạc thành xương máu, cũng may Ẩn Sĩ phản ứng cực nhanh, dưới tình huống khống chế viên hơi tinh kia, bằng không hắn hoàn toàn có thể bị nổ nát vụn.

Ẩn Sĩ bưng bít tay cụt chảy máu tươi, không nói tiếng nào, quay người liền muốn bỏ chạy.

- Nếu ngươi muốn chết, cứ việc trốn.

Chu Văn lãnh đạm nói, không có ý định đuổi theo Ẩn Sĩ.

Ẩn Sĩ không dám trốn nữa, dừng bước, không dám tiến lên bước nào.

- Ai mệnh lệnh giết Minh Tú?

Chu Văn hỏi.

- Không có mệnh lệnh, Minh Tú vốn là kẻ địch của Thủ Hộ giả liên minh, giết hắn không cần mệnh lệnh.

Ẩn Sĩ nói.

- Nói như vậy, tự ngươi muốn giết Minh Tú.


Chu Văn lại hỏi.

- Cứ cho là vậy đi.

Ẩn Sĩ cắn răng nói.

- Vậy thì ngươi lưu lại nơi này trông coi Minh Tú đi, Minh Tú sống thì ngươi sống, nếu Minh Tú chết, thì ngươi cũng đừng mong sống sót, mãi đến khi Minh Tú bảo ngươi rời đi mới thôi.

Chu Văn dứt lời liền xoay người trở về phòng nghỉ.

Bách Lệ Nhi hơi giật mình nhfin Chu Văn đi về, giống như thấy Quỷ, không kiềm hãm được lui lại hai bước, trong lòng khủng hoảng.

Nàng thậm chí còn chứng kiến Ẩn Sĩ bị cụt tay đứng bên ngoài, vậy thật sự không dám đi, bảo vệ trước cửa ra vào.

- Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?

Bách Lệ Nhi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Chu Văn, cuối cùng vãn không nhịn được hỏi.

Nàng căn bản không thấy Chu Văn động thủ, tựa như Chu Văn chẳng qua đứng một chỗ nói với Ẩn Sĩ mấy câu, mà một cánh tay của Ẩn Sĩ tự nhiên nổ tung.

Sau đó bởi một câu của Chu Văn, Ẩn Sĩ một trong Tứ đại Thiên Vương của Thủ Hộ giả liên minh, lại thật sự đứng ngoài cửa làm hộ vệ, đây quả thực khiến nàng như đang nằm mơ.

- Huấn luyện viên của Minh Tú.

Chu Văn không muốn nói tên thật của mình, bởi vì An gia vẫn còn một Chu Văn khác.

Nàng đột nhiên nghĩ đến lần trước Chu Văn và Nguyệt Độc nói kiếm pháp của Minh Tú bình thường, lúc ấy Bách Lệ Nhi còn cho rằng bọn hắn đố kỵ Minh Tú, bây giờ lại đột nhiên phát hiện, hfinh như bọn hắn nói thật.

- Hắn rốt cuộc là ai? Trong nhân loại có tồn tại cường đại như vậy sao? Ta không thấy hắn sử dụng áo giáp Thủ Hộ giả, cũng không nhìn thấy trên người hắn có đặc thù liên quan đến Dị thứ nguyên sinh vật, hắn không phải nhân loại thuần túy chứ? Không thể nào, không thể nào là nhân loại thuần túy, nhất định do hắn ẩn giấu tốt, dung hợp Thủ Hộ giả hoặc Dị thứ nguyên sinh vật, chỉ do đẳng cấp của ta quá thấp không nhìn ra mà thôi.

Bách Lệ Nhi nhìn Chu Văn một chút, lại nhìn Ẩn Sĩ đứng ngoài cừa một chút, cảm thấy tất cả đều không chân thật.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.