Chương trước
Chương sau




Sáng sớm hôm sau, A Sinh xử lý một chút dung mạo cho Chu Văn, sau đó mới để Chu Văn rời khỏi An gia.

Chu Văn nhìn A Sinh tự làm tân trang cho hắn, phát hiện đường cong trên mũi mình trở nên ôn nhu hơn, kiểu tóc cải biến đi một chút, còn những cái khác không thay đổi lớn.

Mang theo Nha Nhi và Nguyệt Độc cùng đi Tịch Dương học viện, nơi này xem như trường học cũ của Chu Văn, chỉ tiếc lúc trước hắn không tốt nghiệp nơi này.

Lạc Dương bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, bởi vì bốn phía xung quanh Lạc Dương đều là Dị thứ nguyên lĩnh vực, mà bản thân Lạc Dương tương đương với một Dị thứ nguyên lĩnh vực lớn, phức tạp, sinh vật phá cấm từ bên ngoài rất khó xông tới, ngược lại trở nên an toàn dị thường.

Còn Dị thứ nguyên lĩnh vực bên trong Lạc Dương, có không ít sinh vật phá cấm, có điều tất cả đã sớm quen thuộc các loại Dị thứ nguyên sinh vật bên trong, lại thêm năm năm qua không ngừng chiến đấu, cuối cùng Lạc Dương vẫn là căn cơ bản vệ nhân loại.

Chu Văn lên trên mạng tìm được không tí tin tức liên quan đến Lạc Dương, có thể nói Lạc Dương trong Liên bang mà nói, là tồn tại phi thường đặc biệt.

Tứ đại Chiến Thần thời đại mới, có hai vị đều ở Lạc Dương, một là An Thiên Tá, một vị khác là hiệu trưởng đương nhiệm của Tịch Dương học viện Lãnh Tông Chính.

Nghe nói năm năm qua, Lạc Dương đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến với sinh vật phá cấm to to nhỏ nhỏ, nhân loại có thể thủy chung chiếm cứ nơi này, nguyên nhân lớn nhất, là bởi có hai vị Chiến Thần này trấn thủ Lạc Dương.


Lần nữa tiến tới cổng chính học viên quen thuộc, tâm tình Chu Văn hết sức phức tạp, mặc dù thời gian năm năm qua đi, học viện biến hóa lại phi thường lớn, rất nhiều kiến trúc được xây mới, ngay cả cửa chính cũng khác, hẳn mới xây không bao lâu.

Mặc dù toàn bộ học viện thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên, thoạt nhìn so với trước kia càng thêm khí phái, nhưng suy nghĩ một chút có thể biết, học viện đổi mới trên đại quy mô, tuyệt đối không phải xuất phát từ nguyên nhân truy cầu mỹ quan, mà bởi vì không thể không trùng kiến.

Bởi vậy có thể biết, ngôi trường này đã trải qua bao nhiêu trận chiến kinh khủng, mới khiến cả học viện trở nên rực rỡ hẳn lên.

Ngay trước đại môn Tịch Dương học viện, bất ngờ có pho tượng Nhân Hoàng nghịch kiếm trảm thiên, trên cơ bản giống hệt pho tượng trước kia hắn từng thấy, có điều thoạt nhìn càng thêm hùng vĩ hơn.

Thấy pho tượng Nhân Hoàng, Chu Văn không khỏi lắc đầu cười khổ, nhân loại coi hắn là Chúa cứu thế, sùng bái như Thần, nhưng lúc ấy hắn không nghĩ nhiều như vậy, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cứu nhân loại, tất cả hoàn toàn bất đắc dĩ mà thôi.

Xuất ra giấy thông hành mà A Sinh đưa cho, Chu Văn thuận lợi đem Nguyệt Độc và Nha Nhi vào học viện.

Có điều nhìn ra, thủ vệ học viện đã nhận ra hắn, hơn nữa còn vô cùng tôn kính.

Chu Văn đại khái đoán ra, loại tôn kính này hẳn đối với An Tĩnh khi nàng đóng giả Chu Văn, mà không phải tôn kính đối với hắn.

- Xem ra trong khoảng thời gian An Tĩnh đóng giả ta, đã làm không ít sự tình.

Chu Văn đi vào học viện, thấy cảnh tượng bất đồng rất lớn so với Hoàng Gia học viện.

Mặc dù nơi này rất coi trọng Nguyên Khí quyết và Nguyên Khí kỹ, nhưng bọn hắn đồng thời có thể nhìn thấy cái bóng của khoa học kỹ thuật, có rất nhiều đồ vật khoa học kết hợp với Phối sủng.

Nguyệt Độc thấy những đồ vật mang theo thành phần khoa học kỹ thuật, lộ ra vẻ hết sức tò mò.

- Ngươi nói không sai, chỗ ngươi từng đi học, quả nhiên không giống học viện trước kia chúng ta đi.

Nguyệt Độc nhìn đám học sinh đang luyện tập xạ kích trên bãi tập nói.

- Ừm.

Mặc dù Chu Văn không nguyện ý thừa nhận, có điều lại không thể không thừa nhận, ở trong đó hơn phân nửa đều là công lao của An Thiên Tá.

An Thiên Tá rất xem trọng việc nghiên cứu ứng dụng khoa học kỹ thuật, mà nghe nói hiệu quả không tệ, máy áp súc gia tốc do hắn chế tạo, thời kỳ đầu bảo vệ Lạc Dương đã phát huy tác dụng quan trọng trên chiến trường.


Có điều sau này bởi nó tiêu hao quá nhiều Nguyên Tinh, trong mấy lần chiến dịch gần nhất, đều không nhìn thấy máy áp súc gia tốc nguyên khí nữa.

Bởi An Tĩnh giả mạo Chu Văn, đều lưu lại lâu dài trong quân đội, cho nên ngoại trừ quân nhân lưu thủ trong học viện, học sinh bình thường căn bản không nhận ra Chu Văn.

Nhưng truyền thuyết liên quan đến Chu Văn được lưu truyền không ít trong Tịch Dương học viện, xem như là một nhân vật truyền kỳ.

Thời điểm đi vào sân luyện tập, Chu Văn không khỏi hồi ức về kỷ niệm hắn cùng Lý Huyền, Phong Thu Nhạn bọn hắn luyện tập đủ thứ.

- Học trưởng, ngươi có thể giúp ta một chút được không?

Chu Văn mang theo Nha Nhi cùng Nguyệt Độc đang đi dạo một vòng bên trong sân luyện tập, thời điểm đang chuẩn bị rời đi, một học sinh đi tới trước mặt Chu Văn, rất lễ phép nói.

Chu Văn nhìn thoáng qua học sinh trước mặt, tầm mười bày mười tám tuổi, hẳn học sinh năm thứ hai, thứ ba, mặc dù không cao như Chu Văn, nhưng cũng xem như anh tuấn cao lớn.

- Chuyện gì?

Chu Văn biết hắn hẳn lầm tưởng mình là nghiên cứu sinh, có điều Chu Văn xác thực có thề tính là học trưởng của hắn.

- Vị học tỷ xinh đẹp này là bạn gái của ngươi phải không?

Học sinh kia không trả lời, ngược lại nhìn về phía Nguyệt Độc hỏi.

- Không phải.

Chu Văn lắc đầu nói.

- Là vị hôn thê.

Nguyệt Độc bổ sung thêm một câu, lần này nàng lại không nói mình là thê tử của Chu Văn, mà dùng một từ Hôn Thê như thế, Chu Văn cũng không biết nàng học được từ đâu.

- Vị hôn thê, vậy chưa tính kết hôn rồi?

Nam sinh nhãn tình sáng lên, nhìn Chu Văn nói:


- Học trưởng, xin ngài đánh với ta một trận, nếu như ta thắng, ngài có thể đáp ứng ta nhường vị học tỷ này đi ăn tối với ta được không?

Chu Văn nhìn Nguyệt Độc liếc mắt, thấy nàng không tức giận, sau đó mới nhìn về phía nam sinh kia hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Nam sinh này lại dám muốn tán Thiên Tai sinh vật, xem như to gan lớn mật, không biết hắn biết được thân phận của Nguyệt Độc về sau, còn có loại dũng khí này nữa không?

- Tần Mục.

Ngữ khí nam sinh kia rất bình thản, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, biết ngay hắn rất kiêu ngạo tên của mình, tựa như hắn rất nồi danh.

Trên thực tế, bên trong sân luyện tập này có rất nhiều học sinh đang nhìn bên này thì thầm nghị luận, Chu Văn tai mắt linh mẫn hạng gì, rất nhanh biết được tên Tần Mục rốt cuộc có lai lịch gì.

Tần Mục là học sinh năm hai, có điều thực lực của hắn đã đạt đến Truyền kỳ cấp đỉnh phong, chỉ kém nửa bước tấn thăng Sử thi.

Mặc dù nói hiện tại có rất nhiều tài nguyên, thế nhưng tầm tuổi này đã có thành tựu như vậy, bên trong Tịch Dương học viện cũng tính là tinh anh siêu quận bạt tụy.

Bài danh xếp hạng của Tịch Dương học viện năm nay, Tần Mục vẻn vẹn bại mỗi chủ tịch hội học sinh, xếp thứ hai, từ đó đại khái đoán được thực lực của hắn mạnh bao nhiêu.

Có điều Tần Mục có thực lực như vậy, ngoại trừ thiên phú của hắn bên ngoài, còn có một nguyên nhân khác.

Bởi vì Tần Mục là thân đệ đệ của Nữ Kiếm Tiên tiếng tăm lừng lẫy nổi tiếng tại Lạc Dương, mặc dù danh tiếng của Nữ Kiếm Tiên không thể so sánh với nhân vật như An Thiên Tá, nhưng tại Liên bang cũng tính là một nhân vật, một người một kiếm chưa nếm qua trận thua nào.

Đông khu nói đến kiếm pháp, nam Minh Tú, nữ chính là vị Nữ Kiếm Tiên này.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.