Chương trước
Chương sau




- Chúng ta quen nhau lâu như vậy, Văn thiếu gia ngươi đàng hoàng thừa nhận đi, ta sẽ không nói lung tung.

A Sinh nháy mắt ra hiệu nói.

- Thừa nhận cái gì?

Trong lòng Chu Văn lộp bộp một thoáng, nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ A Sinh phát hiện bí mất điện thoại thần bí của ta?

- Có phải ngươi là Trọng Sinh giả hay không?

A Sinh nhỏ giọng nói.

- Cái gì Trọng Sinh giả? Một loại cấp bậc nào đó chăng? Hay là một Thủ Hộ giả nào đó?

Chu Văn hơi giật mình hỏi.

- Còn giả vờ giả vịt, Trọng Sinh giả là loại người sống qua một lần, lại quay ngược thời gian sống lại một lần, Văn thiếu gia ngươi chắc chắn là Trọng Sinh giả? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.

A Sinh nói.

Chu Văn rốt cuộc hiểu A Sinh có gì, dở khóc dở cười nói:


- Có phải người gần đây xem TV, đọc chuyện kiếm hiệp, truyện YY nhiều quá nên lẫn rồi phải không?

A Sinh vừa cười vừa nói:

- Văn thiếu gia ngươi nếu không phải người trùng sinh, làm sao có thể làm nhiều sự tình giống như biết trước vậy?

- Ta làm gì biết trước cái gì?

Chu Văn nghi ngờ nói.

A Sinh lần lượt lấy từng ví dụ chứng minh:

- Ngươi được coi là đệ tử của Vương Minh Uyên, sau khi hắn tiến vào Dị thứ nguyên, trở thành chúa tể một phương tại Dị thứ nguyên. Ngươi quan hệ không tệ đối với mấy đệ tử còn lại của Vương Minh Uyên, hiện tại Huệ Hải Phong chính là Tổng thống đương nhiệm Liên bang, có công lao nghiên cứu ra Thần thoại dịch. Chung Tử Nhã khả năng cao chính là hội trưởng Thánh Linh hội, Lưu Vân cái tên kia, dấu chân trải rộng Địa Cầu, xuất nhập vô số Dị thứ nguyên lĩnh vực thần bí, không biết trộm được bao nhiêu đồ tốt, được xưng là Thần thâu đệ nhất thiên hạ.

- Tiếp theo, ngươi cùng Lý Huyền quan hệ tốt, hiện tại Lý Huyền cơ hồ có được Bất Tử thân, mà hắn lại quan hệ vô cùng tốt đối với Độc Cô gia, lực ảnh hưởng phi thường lớn. Phong Thu Nhạn cùng Minh Tú đều xem ngươi như sư phụ, hiện tại bọn hắn danh xưng Đao Kiếm Song Tuyệt, danh chấn liên bang, người trẻ tuổi dùng đao kiếm đều lấy bọn hắn làm thần tượng. Quá đáng hơn là, ngươi tiện tay ném đi một bản bút ký, liền sáng tạo ra một Nữ Kiếm Tiên, ngươi dám nói ngươi không phải Trọng Sinh giả? Ngươi khẳng định đã biết bọn hắn thiên phú tuyệt hảo, cho nên thật sớm tạo quan hệ đối với bọn hắn phải không?

- A Sinh, ta cảm thấy sức tưởng tượng này của ngươi nếu không đi viết tiểu thuyết, thật sự lãng phí nhân tài.

Chu Văn không nói rõ lý do, trực tiếp quay người rời đi.

Trên thực tế Chu Văn cũng không giải thích được, hắn tự suy nghĩ một chút, bản thân mình có điểm giống như Trọng Sinh giả.

- Chỉ đùa một chút, Văn thiếu gia ngươi đừng nóng giận!

A Sinh đuổi theo, hắn xác thực nói đùa, thế giới này làm gì có người nào trùng sinh, có điều Chu Văn quả thật BUG.

Nguyệt Độc ngồi bên trong thạnh đình, trong tay cầm điện thoại di động, nhưng tầm mắt không nhìn màn hình di động, mà kinh ngạc nhìn mặt trăng trên bầu trời, không nhúc nhích ngồi nửa ngày.

Rất lâu, Nguyệt Độc mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một hơi, tự lẩm bẩm:

- Thật sự không thể không đi sao?

Tự lẩm bẩm, Nguyệt Độc mở ra điện thoại, nhìn số điện thoại trong phần mềm chat của Chu Văn, mở ra về sau nhập một chút ký tự, sau đó tựa hồ cảm thấy không ổn, sau đó lại xóa bỏ, sau đó lại viết một chút chữ viết, về sau lại xóa.

Lặp đi lặp lại mấy lần về sau, Nguyệt Độc cuối cùng không gửi tin nhắn ra, đóng điện thoại di động lại.

- Đây vốn là mệnh của ta, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy.

Nguyệt Độc để điện thoại di dộng xuống, lại kinh ngạc nhìn bầu trời xuất thần, nàng biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.

- Đốc Quân, Hoàng Tuyền thành xảy ra chuyện sao?

A Sinh vội vội vàng vàng chạy tới, ngay cả cúc áo vẫn chưa cài hết.

Đây là điều trên thân A Sinh cơ hồ không thể nào xuất hiện. Coi như sống chết trước mắt hắn, sẽ cũng phải để bản thân mình sạch sẽ gọn gàng cẩn thận tỉ mỉ, trời sập xuống cũng bối rối như vậy.

Vẻ mặt An Thiên Tá âm trầm, khẽ gật đầu nói:

- Mất tích, tất cả mọi người mất tích, phái đi người tìm Hoàng Tuyền thành, đã tìm thấy doanh địa nơi mẹ ta đóng quân, nhưng ở đó không có bất kỳ ai, theo dấu vết hiện trường phán đoán, không biết nguyên nhân gì, bọn hắn đều tiến vào Hoàng Tuyền thành.


- Có cho người tiến vào Hoàng Tuyền thành tìm người hay không?

A Sinh vội vàng hỏi.

- Đã tiến vào, nhưng không thấy người nào đi ra.

An Thiên Tá nói.

- Điều đó không thể nào, đám người phu nhân đã hết sức am hiểu tình huống bên trong Hoàng Tuyền thành, coi như bị ép đi vào, cũng không thể trong thời gian ngắn bị chết…

A Sinh không tin tưởng nói.

- Xác thực không có bất kỳ ai, bọn hắn tựa như hư không tiêu thất.

An Thiên Tá nói xong đứng lên, tỉnh táo nói:

- Đi chuẩn bị đi, ta muốn đi một chuyến Hoàng Tuyền thành. Còn nữa, chuyện này đừng nói cho An Tĩnh biết.

Dừng một chút, An Thiên Tá lại bổ sung một câu:

- Còn nữa, đừng nói cho tên tiểu tử thối kia biết.

- Văn thiếu gia vô cùng hiểu rõ Hoàng Tuyền thành, nếu có hắn đồng hành, cơ hội cứu phu nhân ra ngoài sẽ lớn hơn nhiều.

A Sinh nói.

- Hắn không phải họ An, cũng không phải con ruột mẹ ta, hắn không có nghĩa vụ vì gia đình ta mạo hiểm.

An Thiên Tá nói.

- Nhưng mà…

A Sinh còn muốn nói điều gì, lại bị An Thiên Tá cắt ngang.

- Không nhưng nhị gì hết, theo lời ta nói làm đi, mau sớm chuẩn bị kỹ càng hết thảy, trước buổi trưa ngày hôm nay, ta nhất định phải xuất phát.

An Thiên Tá khoát tay áo, ra hiệu A Sinh đi chuẩn bị.

- Vâng.

A Sinh chỉ có thể lui ra ngoài.

A Sinh do dự mãi, cuối cùng vẫn đi tới chỗ của Chu Văn, đem chuyện này nói cho Chu Văn.

Sau khi Chu Văn nghe xong, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Tình huống bên trong Hoàng Tuyền thành, đoàn người Âu Dương Lam đã sớm dò xét tìm hiểu rõ, coi như bị ép tiến vào bên trong, cũng cần phải ra rồi mới đúng.

Coi như không đi ra được, cũng không thể chết nhanh như vậy.


Hiện tại bọn hắn sống không thấy người chết không thấy xác, Chu Văn nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.

- Chẳng lẽ bọn hắn đã trải qua tất cả hình phạt, gặp được Hoàng Tuyền thành chân chính?

Vẻ mặt Chu Văn âm tình bất định.

Lời vị Hoàng Tuyền thành chủ kia từng nói, Chu Văn nhớ kỹ vô cùng rõ ràng, trước kia hắn thấy Hoàng Tuyền thành, không phải Hoàng Tuyền thành thật sự, chỉ khi nào trải qua hết thảy hình phạt, mới có thể tiến vào Hoàng Tuyền thành chân chính.

Chu Văn không biết Hoàng Tuyền thành là địa phương thế nào, có điều khẳng định nơi đó không phải nơi tốt lành gì.

- A Sinh, ta phải đi ra ngoài một bận, nơi này ngươi giúp ta chiếu cố.

Chu Văn vốn định giữ Nha Nhi lại, nhưng ai biết Nha Nhi dùng con mắt nài nỉ nhìn Chu Văn, Chu Văn nhìn ánh mắt của nàng liền biết, muốn lưu nàng lại đây là chuyện không thể nào.

- Văn thiếu gia, ngươi cùng Đốc Quân cùng đi Hoàng Tuyền thành đi, đi cùng nhau có thể chiếu ứng lẫn nhau.

A Sinh nói.

- Không, ta không đi Hoàng Tuyền thành, ta muốn đi Nam khu trước một chuyến.

Chu Văn nói.

- Nam khu?

A Sinh hơi ngẩn ra, không rõ Chu Văn có ý gì?

- Nếu như ta đoán không lầm, muốn cứu Lam tỷ, nhất định phải tìm một người mới được.

Chu Văn nói.

- Người nào?

A Sinh vội vàng hỏi.

- Lý Huyền.

Chu Văn biết mình nhất định phải nhanh tìm tới Lý Huyền, để Lý Huyền cùng hắn cùng đi Hoàng Tuyền thành, nếu như chậm trễ thời gian, coi như tiến nhập Hoàng Tuyền thành chân chính, chỉ sợ đã quá muộn.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.