Chương trước
Chương sau




Chu Văn có thể nhìn thấy Lý Huyền Khủng Cụ hóa, chí thấy dòng số liệu trên người hắn không ngừng lấp lánh, giống như trí não đang tốc độ cao xử lý.

Mặc dù Chu Văn không hiểu rõ năng lực Khủng Cụ hóa của Lý Huyền lắm, có điều thoạt nhìn ngàn năm một giấc chiêm bao đối với hắn không hiệu quả lắm.

Thời gian đại khái qua nửa tiếng, dòng dữ liệu cao tốc trên thân Lý Huyền cuối cùng dừng lại, thân thể rơi vào trạng thái ngủ say, lập tức tỉnh lại.

Thoát ly Khủng Cụ hóa về sau, thân thể Lý Huyền nặng nề rơi trên mặt đất.

- Thế này đã cũng tính qua cửa Mộng hình sao? Muốn ta thử một lần nữa hay không?

Lý Huyền nhìn về phía lão bà tóc trắng kia nói.

Nhưng hắn nhìn lại, phát hiện thân ảnh lão bà tóc trắng kia đã biến mất, không còn trong hình phòng nữa.

Mấy người Chu Văn cũng không chú ý tới, lúc nào lão bà tóc trắng kia biến mất.

- Rốt cuộc tình huống này thế nào? Vậy có tính qua ải không?

Lý Huyền từ hình phòng đi ra.

Ầm ầm!

Lý Huyền vừa mới rởi khỏi hình phòng, liền nghe đến một tiếng vang thật lớn, cánh cửa cuối cùng của Hoàng Tuyền thành mở ra, lộ ra một đường thông hướng ra mặt ngoài.

Chu Văn cảm giác có chút kỳ quái, lần này lại không nhìn thấy Hoàng Tuyền thành chủ, từ đầu tới đuôi đều chưa từng xuất hiện.

Mà theo đại môn Hoàng Tuyền thành mở ra, phong cảnh bên ngoài không phải sa mạc, mà xuất hiện một cây cầu.


Trước đầu cầu cây cầu đá kia, bất ngờ chính là lão bà tóc trắng kia ngồi trước, có điều trước mặt này không có bàn đá, chỉ trưng bày một cái nồi lớn, trong nồi tựa hồ có vật gì, hơi khói bốc lên, tóm lại vẫn chưa rõ nó rốt cuộc là vật gì.

- Cái này không phải Nại Hà cùng Mạnh Bà thang trong truyền thuyết chứ?

Lữ Bất Thuận thấy cây cầu và cái nồi lớn kia, vẻ mặt trở nên vô cùng quái dị.

Trên thực tế thấy cảnh này, những người khác đại khái cũng có suy nghĩ tương tự hắn.

Truyền thuyết Cầu Nại Hà cùng Mạnh Bà thang hầu như mọi người tại Đông khu đều biết về nó.

Truyền thuyết người chết về sau sẽ biến thành quỷ hồn, nếu quỷ hồn muốn chuyển thế đầu thai, vậy phải uống hết bát Mạnh bà thang, tẩy đi trí nhớ của kiếp trước, mới có thể biến thành một linh hồn sạch sẽ, được chuyển thế đầu thai.

Tam giới lục đạo, toàn bộ sinh linh đầu thai chuyển thế, đều phải uống một chén canh như vậy, chứng minh Mạnh Bà thang thần kỳ cùng quỷ dị thế nào.

Mà qua cầu Nại Hà, thì tiến vào âm ty địa phủ chân chính, nơi đó cũng không phải địa phương người sống có thể đi.

Chuyện đã tới nước này, coi như đằng trước thật sự là âm tào địa phủ, đám người Chu Văn chỉ có thể xông vào thử một lần.

An Thiên Tá dẫn người hướng về cầu đá đi đến, Chu Văn và Lý Huyền liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đi về phía cầu đá.

- Trên Hoàng Tuyền lộ, nếu ngươi muốn đi trên cầu Nại Hà, trước hết phải uống chén Vong Xuyên canh.

Thời điểm đám người An Thiên Tá đến gần cầu đá, lão bà tóc trắng kia mở miệng nói chuyện.

- Nếu nơi này chính là vxh và cầu Nại Hà, vậy chén canh này, hẳn là Mạnh Bà thang làm cho người quên kiếp trước kiếp này.

An Kính Vũ nói.

- Ta chỉ biết Vong Xuyên canh, chứ không biết cái gì là Mạnh Bà thang.

Vẻ mặt lão bà tóc trắng kia không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh trả lời.

- Ngươi không phải Mạnh Bà sao?

Lữ Bất Thuận hỏi.

- Ta chẳng qua là một người thủ cầu, chỉ biết thủ cầu bán canh, tên đã sớm quên đi.

Lão bà tóc trắng kia vẫn giữ vẻ mặt đó, tựa như tất cả đều không liên quan gì đến.

- Vậy uống chén canh này, có phải khiến người ta mất hết trí nhớ hay không?

Lữ Bất Thuận lại hỏi.

- Đúng.

Lão bà tóc trắng kia trả lời.

- Không ăn canh có thể qua cầu không?

Lữ Bất Thuận chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.

- Có khả năng.

Lão bà tóc trắng trả lời khiến mọi người vượt quá dự kiến.

Có điều tiếp theo lão bà tóc trắng lại nói một câu:


- Chỉ có người chết mới không cần uống Vong Xuyên canh mới có thể qua cầu Nại Hà.

- Đốc Quân, xem ra chúng ta chỉ có thể cứng rắn vượt qua.

Lữ Bất Thuận nhỏ giọng nói với An Thiên Tá.

- Không thể cứng rắn xông vào.

Chu Văn nói.

Mặc dù chưa thấy lão bà tóc trắng tự xưng thủ cầu giả này ra tay, nhưng từ phản ứng của linh dương, thực lực của người ta tuyệt đối là Thiên Tai cấp, hơn nữa nơi này còn lại địa bàn của người ta, thật sự đánh nhua, đừng nói cứu người, đến mạng sống của mình có giữ nổi không vẫn chưa biết.

- Ăn canh sẽ quên hết mọi thứ, không xông vào thì phải làm sao?

Lữ Bất Thuận nhìn về phía Chu Văn hỏi ngược lại.

Chu Văn đi đến trước mặt lão bà tóc trắng kia, quan sát bên kia cầu Nại Hà, không nhìn thấy cái gì, chỗ mắt đi tới chỉ là một mảnh khói mù vàng dầy đặc, mà Vong Xuyên hà càng không biết sâu bao nhiêu?

- Xin hỏi, đại khái mười ngày trước, có phải có một đám nhân loại đã từng đến đây hay không?

Chu Văn hỏi.

- Quên đi, ta chỉ bán canh chứ không nhìn người.

Vẻ mặt lão bà tóc trắng kia không thay đổi nói.

- Vậy ngài mười ngày trước có bán canh hay không?

Chu Văn cũng không hấp tấp, suy nghĩ một chút lại hỏi.

- Đã bán.

Lần này lão bà tóc trắng kia trả lời vấn đề của Chu Văn.

- Bà có thể nói cho biết, lần đó bà bán mấy bát?

Chu Văn lại hỏi.

- Tám bát.

Lão bà tóc trắng kia trả lời.

- Không sai, hẳn là đám người Lam phu nhân, căn cứ vào dấu vết bên ngoài và tin tức phán đoán, lúc ấy bọn hắn có tất cả tám người tiến vào Hoàng Tuyền thành.

Lữ Bất Thuận vui vẻ nói.

Tinh thần An Thiên Tá và A Sinh đều chấn động, đám người Lam phu nhân vẫn còn sống, đây tự nhiên là tin tức tốt.

- Bọn hắn đã uống hết canh rồi đi sao?

An Thiên Tá hỏi.

- Muốn qua cầu Nại Hà, tự nhiên phải uống Vong Xuyên canh, trừ phi là người chết.

Lão bà tóc trắng kia trả lời.


- Có thể uống Vong Xuyên canh nhưng không mất trí nhớ được không?

An Thiên Tá lại hỏi.

- Bên trong Vong Xuyên hà có Tam Sinh thạch, nếu có thể khắc tên lên trên Tam Sinh thạch, mặc dù uống Vong Xuyên canh, nhưng không mất đi trí nhớ kiếp này.

Lão bà tóc trắng trả lời.

- Tam Sinh thạch ở đâu?

Lữ Bất Thuận vội vàng truy vấn.

- Bên trong Vong Xuyên hà.

Lão bà tóc trắng lần nữa trả lời khiến tất cả mọi người đều thất vọng.

Dòng sông lớn quay cuồng thế này, không biết lớn bao nhiêu, không biết sâu bao nhiêu, không biết Tam Sinh thạch bên ngoài có đặc điểm gì nhận dạng, cái này không khác gì mò kim đáy bể.

- Văn thiếu gia…

A Sinh nhìn về phía Chu Văn, hiện tại tìm Tam Sinh thạch tựa hồ quá khó khăn, nếu có thể vẫn nên vọt thẳng vào, đi qua là nhanh nhất.

Nhưng trước đó Chu Văn lại nói không thể xông vào, cho nên A Sinh mới trưng cầu ý kiến của Chu Văn.

- Vẫn đi tìm xem đi.

Ánh mắt Chu Văn nhìn về phía Vong Xuyên hà, muốn tìm được Tam Sinh thạch trong truyền thuyết.

Tam Sinh thạch trong truyền thuyết là nơi ghi chép trí nhờ kiếp này kiếp trước, có điều nơi này thoạt nhìn hơi khác truyền thuyết một tí.

Đám người Lữ Bất Thuận đều nhìn An Thiên Tá, bọn hắn vẫn nghe An Thiên Tá như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy.

- Tìm Tam Sinh thạch đi.

An Thiên Tá nhìn Chu Văn liếc mắt, sau đó đem tầm mắt dời về phía Vong Xuyên hà.

- Đốc Quân, nơi này có thể sử dụng Phối sủng, để ta thử một chút xem sao?

Một sĩ quan nói.

Đám người Chu Văn cũng phát hiện, nơi này không giống Hoàng Tuyền thành, không hề cẩm chỉ bay lượn và sử dụng Phối sủng.

An Thiên Tá gật đầu, sĩ quan kia triệu hồi ra một đầu Phối sủng Bạch ưng, đại ưng dưới khống chế của hắn hướng về Vong Xuyên hà bay đi, vừa mới vừa tiếp xúc đến khói vàng trong sông, lại đột nhiên bị thứ gì đó kéo lại, trong nháy mắt bị kéo vào bên trong khói vàng, sau đó biến mất không thấy gì nữa, hình xăm hình ưng trên người sĩ quan kia cũng biến mất không thấy gì nữa.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.