Chương trước
Chương sau




Đoạn kiếm trong tay trái An Thiên Tá toàn lực chém ra ngoài, cơ hồ muốn đánh chết Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết chết hắn.

Nếu An Thiên Tá còn hai tay, hắn còn một tay còn lại xông tới Tiêu, một chưởng vỗ hắn thành thịt nát, đáng tiếc hiện tại An Thiên Tá chỉ còn lại một cái tay.

Mặc dù như vậy, An Thiên Tá cũng không có dự định lui lại, đứng như cự sơn nơi đó, đối mặt với Tiêu dính đầu máu tươi không có dự định thoái ý nào.

Trên thân Tiêu bắn ra máu tươi, phảng phất có sinh mệnh, lại theo Tiêu cùng nhau phóng tới An Thiên Tá, Tiêu đẫm máu giống như Huyết sắc Ma quỷ, hung tàn để người ta không rét mà run.

An Thiên Tá không lui lại, trong tích tắc trước khi Tiêu đụng trước mặt hắn, An Thiên Tá trực tiếp dùng đầu lâu của mình, đánh tới đầu Tiêu.

Bành!

Hai cỗ lực lượng Khủng Cụ cấp không giữ lại chút nào đụng vào nhau, đầu Tiêu trực tiếp bị đụng nổ, thân thể đẫm máu đụng phải thân thể An Thiên Tá về sau, bị chấn lui quay về, máu tươi phun tung tóe tứ phía, không cách nào bám lên thân thể tàn phế của Tiêu.

Bộ phận đầu của khôi giáp máy móc cũng bị đụng nát, trên trán An Thiên Tá một mực đổ máu, nhưng hắn vẫn giữ vững đại môn A Tu La đạo, không lui lại nửa bước.

Mắt thấy Tiêu thi thể ngã xuống, nhưng sắc mặt An Thiên Tá đột nhiên nhất biến, lập tức quay đầu nhìn về phía lối ra A Tu La đạo, chỉ thấy từ trên người Tiêu bắn ra một giọt máu tươi, đang lao về phía cửa chính.

An Thiên Tá rút kiếm liền trảm, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, giọt máu kia rơi trên đại môn, giống như cục đá rơi xuống mặt hồ, tạo ra gợn sóng không gian, đồng thời biến mất không thấy gì nữa.

Lý Huyền và Lữ Bất Thuận, đám người An Kính Vũ đứng bên ngoài cầu Nại Hà chờ đợi.


- Đốc Quân bọn hắn làm sao đi vào lâu như vậy còn chưa hề đi ra?

Thân thể Lữ Bất Thuận mập mạp đi tới đi lui, một khắc không đứng yên.

- Ngươi có thể dừng lại không đi dạo nữa không? Ta nhìn choáng đầu rồi!

Lý Huyền nói.

- Ngươi choáng đầu liên quan gì đến ta? Do ngươi yếu mà thôi!

Lữ Bất Thuận chế giễu lại.

- Tránh ra!

Lý Huyền đang muốn nói cái gì, lại đột nhiên nghe được một tiếng quát to.

Trước tiên đám người Lữ Bất Thuận nghe được thanh âm của An Thiên Tá, cả đám đều cảnh giác đứng lên, nhìn về phía cầu Nại Hà.

Nhưng bọn hắn không nhìn thấy cái gì, bên kia của cầu Nại Hà không có cái gì.

Lý Huyền thấy An Thiên Tá đang từ trên cầu Nại Hà lao ra, đồng thời cũng nhìn thấy một giọt máu tươi dùng tốc độ khó tin nổi, bắn về phía Lữ Bất Thuận gần cầu Nại Hà nhất.

Lý Huyền không kịp hoàn toàn Khủng Cụ hóa, chỉ kịp Khủng Cụ hóa một tay, ngăn trước trán Lữ Bất Thuận.

Bành!

Giọt huyết dịch kia giống như đạn, trực tiếp quán xuyên bàn tay Khủng Cụ hóa của Lý Huyền.

Cũng may có Lý Huyền chặn lại, trì hoãn một chút thời gian, Lữ Bất Thuận phản ứng cũng rất nhanh, thân thể phình to, giọt máu kia bắn tới lướt qua tóc hắn.

Thời điểm giọt máu kia trên không trung, lại biến thành bộ dáng của Tiêu, hắn dang tay hút hai sĩ quan vào trong lòng bàn tay hắn, nắm lấy đầu hai si quan kia, chỉ cần hơi dùng sức, lập tức sẽ bóp đầu bọn hắn.

- An Thiên Tá, ngươi đi thêm một bước, ta sẽ bóp nát đầu của hắn.

Tiêu bình tĩnh nói.

An Thiên Tá ngừng lại, hắn biết Tiêu không phải đang nói đùa, loại người như hắn, nói được tuyệt đối làm được.

- Đốc Quân, không cần để ý chúng ta.

Hai sĩ quan kia ra sức giãy dụa, tuy nhiên như gà con, dãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

- An Thiên Tá, ngươi tính thế nào?

Tiêu nheo mắt lại nhìn An Thiên Tá nói.


- Thả bọn hắn ra, ngươi có thể đi.

An Thiên Tá nói.

Tiêu không nói hai lời, trực tiếp buông, nhưng không lập tức rời đi.

Một đám sĩ quan vây quanh Tiêu, An Thiên Tá chẳng qua hờ hững nói một câu:

- Để hắn đi đi.

- An Thiên Tá quả nhiên là An Thiên Tá, hi vọng lần sau có cơ hội phân ra thắng bại chân chính với ngươi.

Tiêu nói xong, đưa tay lăng không túm lấy, trên đỉnh đầu hai sĩ quan bị hắn tóm lấy đỉnh đầu, đều có một tia khói đen xông ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay Tiêu không nhìn thấy gì nữa.

- Sau này còn gặp lại!

Tiêu nói với An Thiên Tá một câu, lúc quay đầu lại nhìn Lý Huyền liếc mắt, mới rời đi, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Đốc Quân, hắn là ai?

Lữ Bất Thuận kinh hãi nói.

- Hắn là kẻ địch, lần sau các ngươi gặp được hắn, tận lực tránh đi.

An Thiên Tá nhìn thoáng qua phương hướng Tiêu trốn đi, tựa hồ suy nghĩ điều gì.

An Thiên Tá không tiếp tục truy đuổi, hắn biết có đuổi cũng không kịp.

- Lý Huyền, ngươi biết hắn là ai sao?

An Thiên Tá cuối cùng đưa ánh mắt về phía Lý Huyền.

- Trên mặt hắn có mặt nạ, căn bản không nhìn thấy bộ dáng, có điều tên này lợi hại như vậy, nếu ta nhận biết hắn, hẳn phải có ấn tượng mới đúng, mà tên này ta hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Lý Huyền nói.

- Vậy kỳ quái!

An Thiên Tá trầm ngâm nói.

- Cái gì kỳ quái?

Lý Huyền biết An Thiên Tá nói như vậy, hẳn có quan hệ với mình, lại hỏi.

An Thiên Tá nhìn Lý Huyền và Nha Nhi nói:


- Những người này biết rất nhiều thông tin về An gia chúng ta, hắn phải biết nhà chúng ta rất yêu thương Nha Nhi, vừa rồi dưới tình huống đó, người tốt nhất hắn nên lựa chọn chính là Nha Nhi và ngươi, nhưng hắn không hề làm vậy, ngược lại bỏ gần tìm xa, ép buộc hai sĩ quan khả năng chính hắn cũng không nhận ra, điều này hiểu nhiên không đúng lẽ thường.

Mọi người nghe xong, đều cảm thấy rất có đạo lý, loại tình huống vừa rồi, đổi thành bất luận người nào, cũng phải đem Nha Nhi thành mục tiêu đầu tiên mới đúng.

- Có thể hắn biết sự lợi hại của ta, lại thấy Nha Nhi bị ta che chở, không dám xuống tay với Nha Nhi?

Lý Huyền cũng cảm thấy An Thiên Tá nói có đạo lý, suy nghĩ một chút nói.

- Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu đã không phải các ngươi, mà là Lữ Bất Thuận, về sau ngươi sử dụng lực lượng Khủng Cụ hóa. Hơn nữa việc ngươi tấn thăng Khủng Cụ cấp diễn ra bên Hoàng Tuyền thành, trước đó bọn hắn không có khả năng biết, càng không thể lựa chọn tránh ngươi từ ban đầu, tóm lại điều này ta vẫn chưa hiểu.

An Thiên Tá lắc đầu nói.

- Ta đây cũng không biết, người này ta thật sự không biết.

Lý Huyền mở tay ra nói.

- Ừm.

An Thiên Tá gật gật đầu, không nói gì nữa, cau mày trầm tư.

- Đốc Quân, Văn thiếu gia cùng An phó quan bọn hắn đâu? Có cần phải đi tiếp ứng bọn hắn không?

Lữ Bất Thuận hỏi.

- Không cần, cứ ở chỗ này chờ bọn hắn về đi.

An Thiên Tá không trở lại A Tu La đạo, thứ nhất sợ Tiêu quay lại, thứ hai hắn có lòng tin với Chu Văn.

Bên trong A Tu La đạo, thân thể Chu Văn như Thái Dương Thần trán phóng hào quang, hắn đã cùng Thái Cổ Nhân Hoàng hòa làm một thể, hơn nữa còn đang không ngừng thuế biến.

Chu Văn tâm niệm vừa động, rơi trên đỉnh đầu Đại Phạm Thiên, thời điểm A Tu La lần nữa lao tới, quả đấm của Chu Văn nở rộ sinh mệnh hào quang, hướng về A Tu La oanh kích.

Công kích A Tu La hoàn toàn bị Đại Phạm Thiên ngăn trở, một quyền này của Chu Văn thừa cơ oanh kích, khiến hắn căn bản không có chỗ né tránh, bị một quyền của Chu Văn đánh trúng lồng ngực.

A Tu La như linh thể, không bị bất kỳ lực lượng nào gây thương kích, thời điểm bị nhất quyền của Chu Văn đánh trúng, lại giống như băng tuyết gặp hỏa diễm, trên lồng ngực A Tu La bị hòa tan ra một hố lõm chừng quả đấm.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.