Dưới sự “Hộ tống” của Lưu Ngọc Cẩn, Chu Văn lần nữa đi tới trước đại môn, chẳng qua lần trước Huệ Ngoạn đi cửa hông, còn lần này bọn hắn đi cửa chính.
Đây là phủ đệ tư nhân của Huệ gia, không phải chỗ làm việc của Huệ Hải Phong.
Có điều diện tích vẫn vô cùng khả quan, tiến vào cửa chính về sau, đầu tiên thấy là một mảnh đất trống lớn, giống như thao trường, hiện tại có rất nhiều quân nhân đang huấn luyện tại đây.
Chu Văn nhìn thoáng qua những quân nhân đang luyện tập một loại thân pháp, mà loại thân pháp này trông rất quen mắt.
- Đây không phải Chân Nhị thân pháp của Huệ Hải Phong sao?
Chu Văn rất nhanh nghĩ tới.
Tháy nhìn những quân nhân kia luyện tập thân pháp, Huệ Ngoạn tự hào nói:
- Chu Văn, ngươi thấy thân pháp bọn hắn đang luyện tập thế nào?
- Bình thường.
Chu Văn thuận miệng nói.
Chân Nhị thân pháp này, một nửa tên do Chu Văn đặt, Huệ Hải Phong cũng nói thân pháp này có một nửa công lao do Chu Văn, hắn không tiện nói thân pháp này mạnh thế nào, cảm giác giống như đang khen chính mình.
Mà thật sự loại thân pháp này đối với Chu Văn mà nói, xác thực chỉ coi như bình thường.
Nguyên bản Huệ Ngoạn muốn nói tiếp, thân pháp này do phụ thân hắn sáng tạo, nhưng nghe Chu Văn nói như vậy, nửa câu sau bị kẹt lại trong cổ họng, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Lưu Ngọc Cẩn nghe không nổi nữa, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game-than-sung-ta-muon-an-tinh/3204065/chuong-1214.html