- Chớ khẩn trương. . . Chớ khẩn trương. . . Bên trong chocolate này của ta không có độc… Chỉ thêm một chút chao…
Cao Đại Uy thấy ba người Chu Văn biểu lộ bất thiện, lập tức khoát tay nói rõ lí do.
Chu Văn cẩn thận hít hà, phát hiện mùi thối kia chính là mùi vị chao, khi còn bé hắn từng ngửi qua bên đường.
- Bên trong chocolate bỏ thêm chao, ngươi đang cố ý chơi chúng ta sao?
Sắc mặt Chu Văn không bởi Cao Đại Uy nói rõ lí do mà chuyển biến tốt đẹp.
Cao Đại Uy lắc đầu liên tục, vẻ mặt thành thật nói:
- Làm sao có thể, ta là người làm chocolate chuyên nghiệp, ta tuyệt đối không chơi ác với tác phẩm của bản thân. Nếu bột ca cao có thể khiến người ta ưa thích không thôi, vậy mùi chao thôi cũng có đạo tương tự, ta muốn kết hợp hai mùi vị trái ngược này lại với nhau, nói không chừng có thể tạo ra mùi vị đặc biệt mới…
Thấy ánh mắt của Điềm Điềm và Nha Nhi, Cao Đại Uy vội vàng nói thêm:
- Đáng tiếc thất bại, kết hợp hai loại mùi vị, còn lâu mới dễ dàng như ta nghĩ, có điều thí nghiệm chỉ dừng lại ở đây, nếu một lần có thể thành công, đây cũng không phải gọi là thí nghiệm.
Chu Văn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cao Đại Uy, tựa hồ không phải nói láo, mà tên béo này không cần thiết chơi ác với khách hàng như thế chứ, lại nói, bọn hắn vào cửa hàng không lâu, Cao Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game-than-sung-ta-muon-an-tinh/3203806/chuong-1340.html