Chương trước
Chương sau




- Ngươi biết Cổ Hoàng kinh?

Chu Văn nói.

Tiểu hoa cười nói:

-Đây không phải là đồ vật gì ghê gớm, tại sao ta không thể biết, có điều khó trách ngươi có thể bò lên đỉnh Kỳ sơn dễ dàng như vậy, nguyên lai ngươi luyện Nguyên Khí quyết chính là Cổ Hoàng kinh, nhưng ngươi luyện Cổ Hoàng kinh, về sau con đường tu hành không dễ đi như vậy, muốn vượt qua bước Thần thoại kia, vô cùng khó khăn.

-Tại sao nói tu luyện Cổ Hoàng kinh khó, chẳng lẽ những Nguyên Khí quyết khác không khó sao?

Chu Văn thầm động, hắn muốn một chút thông tin từ miệng Tiểu hoa, liên quan đến phương pháp tấn thăng Thần thoại.

Đến nay Chu Văn chưa từng nghe nói trong nhân loại có người nào tấn thăng Thần thoại, nếu có thể thu được phương pháp tấn thăng Thần thoại, nói không chừng hắn có thể trở thành người đầu tiên tấn thăng Thần thoại.

-Cũng khó, có điều Nguyên Khí quyết thông thường tuân theo Thiên Địa trật tự, còn Cổ Hoàng kinh lại phá hư Thiên Địa trật tự, tự nhiên sẽ khó khăn hơn, hơn nữa người sáng chế Cổ Hoàng kinh, là nhân vật cường đại nhất trong nhân loại các ngươi, cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên sửa mệnh.

Tiểu hoa nói.

-Đó là vị nào?

Chu Văn vội vàng hỏi.

-Ngươi là nhân loại, lại luyện Cổ Hoàng kinh, thế nhưng không biết hoàng giả bổn tộc là ai sao?


Tiểu hoa có chút nghi hoặc.

Chu Văn mới biết, Cổ Hoàng kinh là Nguyên Khí quyết loại người sáng tạo, mà người tạo ra nó chính là lãnh tụ mang Hỏa đến cho nhân loại.

Nguyên bản Chu Văn cho rằng Cổ Hoàng kinh trên Hỏa Thần đài, có khả năng bắt nguồn từ Dị thứ nguyên lĩnh vực, không nghĩ tới nó chính là Nguyên Khí quyết xuất phát từ loài người.

-Ngươi nó Nghịch thiên sửa mệnh, là nói cuối cùng Cổ Hoàng không thể tấn thăng lên Thần thoại sao?

Chu Văn nghĩ thầm, nếu lời này là thật, như vậy về sau hắn muốn đem Cổ Hoàng kinh tấn thăng lên Thần thoại càng khó khăn rồi.

-Ngươi cũng có thể lý giải như vậy đi.

Tiểu hoa giống thật giả nói một câu, sau đó không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ngược lại nói:

-Sau khi ngươi tới đỉnh núi, sẽ nhìn thấy một cái thềm đá, đi dọc theo thềm đá, ngàn vạn lần không được đi loạn, nếu không có chết đừng trách ta, đồ án nhỏ ngươi nói được khắc trên tảng đá cuối cùng.

-Ngươi nó kiện Thần thoại chi vật là cái gì?

Chu Văn hỏi.

-Lập tức đi, tiến đến mắt đá cuối cùng.

Tiểu hoa không trả lời vấn đề này.

Sắp tới đỉnh Kỳ sơn, dưới sự gia trì của Mệnh hồn Cổ Hoàng, Chu Văn vẫn phải dùng hết toàn lực, miễn cưỡng bò lên trên, thời điểm hắn rốt cuộc bò lên đỉnh Kỳ sơn, mười ngón trên đôi tay đều đang run rẩy.

Ngẩng đầu đánh giá đỉnh núi, quả nhiên phát hiện có một cái thềm đá thông hướng vị trí trung tâm đỉnh núi, nơi đó có một có một khối thạch đầu như khối màn thầu nhỏ.

Chu Văn liếc mắt qua, đã thấy đồ án nhỏ lưu trên mặt tảng đá, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.

-Tiểu hoa thật sự không gạt ta, thật sự có đồ án nhỏ.

Chu Văn đứng lên, đi cẩn thận dọc theo thềm đá tới gần tảng đá màu đen có hình khối màn thầu kia.

Chu Văn chưa đi được mấy bước, cảm giác điện thoại thần bí chấn động, Chu Văn đem điện thoại ra, công năng tự động chụp ảnh trực tiếp mở ra.

Đem điện thoại nhắm ngay trước mặt cục đá màu đen, màn ảnh di động trực tiếp điều chỉnh tiêu điểm, tỏa định đồ án nhỏ, răng rắc một tiếng khi chụp ảnh, đã tiến vào giao diện download.

-Thứ ngươi đang cầm là cái gì?

Thanh âm Tiểu hoa từ phía dưới vách đá truyền đến.

-Điện thoại di động, ngươi không biết sao?

Chu Văn thấy trên đỉnh Kỳ sơn không nguy hiểm như hắn tưởng tượng, cũng không giống Tiểu hoa nói đáng sợ như vậy, tâm tình hơi thả lỏng một chút.

Hiện tại hắn đã download Phó bản trò chơi, sau khi trở về có thể hảo hảo nghiên cứu nhược điểm Tiểu hoa, sau khi nghiên cứu thấu triệt, hắn lúc nào cũng có thể thu thập nó.


Chỉ cần hắn không chết chỗ này, ngay cả bị mù, hắn vẫn có cơ hội.

-Từ từ, nếu ta mù thật, Nhân vật tí hon trong trò chơi có bị mù không?

Chu Văn đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này.

Hắn và Nhân vật tí hon đều xài chung một cái thị giác, nếu Nhân vật tí hon cũng biến thành người mù, mà hắn cũng không thể nhìn thấy màn hình di động, chẳng phải từ đây không thể chơi game sao.

-Điện thoại di động là cái gì, thoạt nhìn không có Nguyên khí dao động, không giống bảo vật?

Tiểu hoa nói.

-Đây không phải bảo vật, chỉ là công cụ liên lạc thường ngày của nhân loại chúng ta, có thể trò chuyện dưới cự ly rất xa, còn có một số chức năng linh tinh như chụp ảnh, mỗi người đều có ít nhất một cái.

Chu Văn đem thông tin liên quan đến điện thoại nói cho Tiểu hoa, miễn Tiểu hoa đột nhiên hứng thú với nó.

-Chụp ảnh là cái gì?

Tiểu hoa lại hỏi.

-Chính là đem cảnh sắc chụp thành tranh, có thể chụp cảnh, chụp người, chụp vật gì đó.

Chu Văn một bên nói một bên thu điện thoại thần bí lại, thoạt nhìn thấy Tiểu hoa có vẻ hứng thú với điện thoại.

-Thật vậy sao? Ngươi thử chụp ta đi.

Tiểu hoa nói.

Chu Văn đã có tâm lý chuẩn bị, chỉ đem điện thoại bình thường ra, sau đó dùng chức năng chụp ảnh, chụp bốn phía.

-Thứ này thật thú vị, có thể chụp được bức tranh chân thật như vậy.

Tiểu hoa dừng một chút, nói thêm:

-Phải dùng thứ này như thế nào, mới có thể trò chuyện ở cự ly xa?

-Rất đơn giản, ngươi dùng di động đều có một dãy số thuê bao, chỉ cần đánh số điện thoại này, có thể trò chuyện với bộ di động khác ở cự ly xa, có điều nơi này không có tín hiệu, không thể nào trò chuyện.

Chu Văn nhìn chỉ thị tín hiệu trên điện thoại di động, phát hiện tại đây không có một chút tín hiệu nào.

-Tín hiệu là cái gì?

Tiểu hoa lại hỏi.

-Cái này ta không rõ lắm, đại khái chính là nhân loại chúng ta xây dựng một số tháp thu phát tín hiệu, thông qua nhưng tháp thu phát tín hiệu đó có thể truyền tống tín hiệu ở cự ly xa, mà nơi này không có tháp tín hiệu, cho nên không thể sử dụng điện thoại di động trò chuyện được.

Chu Văn không hiểu rõ lắm, chi nói đại khái một chút.


-Hiểu rồi, ngươi có hai cái di động, đưa cho ta một cái, ngươi hẳn không có ý kiến gì chứ.

Tuy Tiểu hoa lịch sự hỏi, có điều ngữ khí có chút uy hiếp.

-Có thể, có thể, có điều nơi này không có tín hiệu, ngươi cầm di động cũng không có tác dụng gì? Hơn nữa ngươi không có tay, làm thế nào sử dụng di động được?

Chu Văn nói.

-Không cần ngươi quản, ngươi đem điện thoại đặt ở trên thềm đá là được.

Tiểu hoa nói.

Chu Văn đem tư liệu của mình bên trong xóa đi, tuy điện thoại này hắn ít khi sử dụng, nhưng bên trong chứa không ít thông tin cá nhân của hắn, cho nên hắn phải xóa kỹ càng.

-Điện thoại này liên lạc như thế nào?

Tiểu hoa lại hỏi.

Chu Văn đem số điện thoại di động của mình nói cho Tiểu hoa, sau đó nói thêm:

-Ta còn một số điện thoại khác còn chưa kích hoạt, sau khi trở về kích hoạt mới sử dụng được, có điều nơi này không có tín hiệu, cho nên không dùng gọi điện hoặc nhắn tin được.

-Không quan tâm, ngươi mau nói cách sử dụng cho ta.

Tiểu hoa hết sức bình tĩnh nói.

Chu Văn đem phương pháp sử dụng điện thoại nói cho Tiểu hoa, hiện tại hắn muốn sống sót trở về, cho nên thái độ rất hợp tác.

-Đúng rồi, ngươi nói kiện Thần thoại chi vật kia ở đâu? Tại sao ta không nhìn thấy?

Sau khi Chu Văn nói xong, không cần biết Tiểu hoa hiểu hay không hiểu, dù sao nơi này không có tín hiệu, điện thoại di động chỉ là đồ chơi không hơn không kém, cho nên hắn không nhiều lời, ngược lại hỏi.

-Không phải ta đã nói cho ngươi, nó trên tảng đá lớn kia sao? Ngươi tới bên cạnh nó, tự nhiên có thể thấy được.

Tiểu hoa nói.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.