Chương trước
Chương sau




Có điều, Sinh Mệnh bạo phá của Á Khắc vẫn lợi hại hơn, bởi Á Khắc dẫn nổ năng lượng sinh mệnh bản thể, nói cách khác, hắn không hề tiêu hao Nguyên khí bản thân.

Còn phương pháp của Chu Văn, lại đem Nguyên khí mình tiêu hao, mới có thể bố trí ra địa lôi, cho nên phiền phức hơn nhiều, tiêu hao cũng nghiêm trọng hơn.

Có điều Sinh Mệnh bạo phá thật sự quá hung tàn, mỗi một kích đều phải dùng sinh mệnh người khác làm đại giá, năng lượng sinh mệnh càng mạnh, sau khi bị dẫn nổ, sinh ra sức phá hoại càng mạnh.

Chu Văn thử nghiệm Không gian quỹ tích mình mới lĩnh ngộ, mỗi một đạo quỹ tích kết nối, sẽ trở thành một đạo dây cung trên mặt nhẫn, quỹ tích kết nối càng nhiều, càng che kin đủ loại đường cong trên mặt nhẫn, tựa như Chú văn.

Chu Văn một mực nghiên cứu tác dụng của Không gian quỹ tích, đồng thời có gắng tận dụng nó làm điểm đột phá, đem Thất Lạc Quốc Độ tấn thăng lên Tiến Hóa Thể.

Đáng tiếc muốn tấn thăng Mệnh hồn không đơn giản như vậy, Chu Văn mất cả buổi chiều, nhưng không thu hoạch nhiều tiến triển gì, có điều vận dụng Không gian quỹ tích một cách thuần thục hơn.

-Bác sĩ Chu Văn, thì ra ngươi ở chỗ này, thật sự cảm ơn ngươi, may mà có ngươi, Lưu Quý mới giữ được mạng, bác sĩ Lữ Tố nói, nếu không có ngươi xử lý kịp thời, Lưu Quý chắc chắn chết.

Chu Văn cảm thấy đọc sách trong phòng không hề dễ chịu chút nào, vừa cầm sách vừa ra khỏi cổng, vừa mở cái ghế ngồi dựa vào cửa đọc sách, đã thấy một sĩ quan bưng bồn rửa mặt thấy hắn, lập tức đi tới chào hỏi.

-Không có gì, đó là việc nên làm.


Lúc ấy, Chu Văn cũng làm liều, đem ngựa chết chữa như ngựa sống, cho nên chuyện này không muốn làm lại nữa.

-Bác sĩ Chu Văn, gần đây ta đi gác phụ cận Huyết hà quá nhiều, trên thân cũng nổi mần đỏ, mặc dù không nghiêm trọng, chỉ cần hai ngày nữa sẽ biến mất, nhưng thật sự ngứa ngáy, ngươi có phương pháp gì chữa ngứa ngáy không?

Sĩ quan kia hỏi Chu Văn.

-Dĩ nhiên có, chỉ cần tiêm một phát sẽ hết ngứa.

Chu Văn không chút do dự nói.

Kỹ năng lấy độc trị độc có khả năng khắc chế độc tố, chỉ cần sử dụng liều thích hợp, có thể tiêu trừ mần đỏ.

-Thật?

Hai mắt sĩ quan kia lập tức sáng lệ, trên mặt phấn khởi nhìn Chu Văn nói:

-Bác sĩ Chu Văn, ngươi có thể chích ta một liều được không? Ta thật sự ngứa không chịu nổi, hận không thể cào nát xương cốt.

-Được, ngươi đưa ta ra.

Đây là chuyện nhỏ đối với Chu Văn, tiện tay mà thôi, có thể giúp người tích đức là chuyện nên làm.

Dù sao hiện tại bọn hắn đóng quân ở đây, lấy mạng chiến đấu với Dị thứ nguyên sinh vật, mới khiến cư dân thành thị an toàn.

Sĩ quan vui mừng quá đỗi, vội vàng triệt nổi lên tay áo, đem cánh tay vươn ra ngoài.

Chu Văn trực tiếp triệu hoán Hắc Ám y sư phụ thuộc trên người mình, sử dụng kỹ năng Lấy độc trị độc.

Bởi Chu Văn vốn không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, Chu Văn trực tiếp đâm xuống, đâm chính xác vào tĩnh mạch trong mạch máu, sau đó đẩy chậm rãi một lượng độc tố rất nhỏ đi vào.

Ban đầu gương mặt sĩ quan hưng phấn, nghĩ đến cảm giác không phải chịu những nốt mẫn đỏ ngứa ngáy đó, nhưng một giây sau, mặt sĩ quan lại trắng bệch.

Hắn chỉ cảm thấy một cỗ thống khổ chưa bao giờ trải qua trong đời, trong chốc lát lan khắp toàn thân, khiến hắn cảm thấy toàn thân như bị rút gân.


Mọi người đều biết mùi vị chuột rút rất khó chịu, nhưng cảm giác bây giờ của hắn lại là toàn thân co rút kịch liệt, không chỉ chân, mà cả ngón tay và ngón chân hắn đều bị co rút.

Sĩ quan kia trực tiếp ngã xuống đất, như ngươi bị bệnh động kinh lên cơn, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, mồm miệng sủi bọt mép, con mắt trợn trắng.

Giờ khắc này, nếu như hắn còn có sức lực, hận không thể đập đầu vào tường chết, loại cảm giác đau đớn này, so với ngứa còn khó chịu hơn nhiều.

-Ta tiêm hơi nhiều sao?

Chu Văn nhìn sĩ quan kia lẩm bẩm.

Hắn không lo sĩ quan kia xảy ra chuyện gì, bởi hắn chỉ tiêm một liều lượng cực nhỏ, căn bản không đủ tạo thành tổn thương, cùng lắm co giật một lát.

Binh sĩ phụ cận không biết chuyện gì xảy ra, đều quan tâm đứng vây quanh, thấy sĩ quan kia co giât không nói được, muốn đưa hắn đi đến đội cấp cứu.

-Các ngươi không được đụng hắn, rất nhanh hắn sẽ không sao.

Chu Văn ngăn cản những binh sĩ kia.

Một người lính bên trong dường như rất am hiểu, nói với những binh lính khác:

-Tiểu huynh đệ này nói không sai, bệnh này gọi là bệnh động động kinh, thời điểm hắn loạn động hắn, bằng không có thể làm hắn chết, các ngươi mau cầm đồ vật ngăn hắn cắn đầu lưỡi, chờ lúc sau hắn sẽ khỏi.

-Bệnh động kinh cái đầu của ngươi!

Viên sĩ quan kia nhẫn nhịn thống khổ, sắc mặt tái nhợt ngồi dậy nói.

Lúc này hắn hối hận kinh khủng, vừa rồi có mấy lần, hắn muốn chết đi cho xong, sớm biết có chuyện như vậy, hắn tình nguyện bị ngứa ngáy cả tuần.

-Bác sĩ Chu Văn, cám ơn ngươi.

Mặc dù hết sức hối hận, có điều sĩ quan kia rất lễ phép cảm tạ Chu Văn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Chu Văn không coi chuyện này to tát lắm, vốn chỉ nghĩ tiện tay mà thôi.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hắn chỉ tiện tay thôi, thời điểm buổi tối hôm đó mang lại tác dụng rất lớn.


Như thường lệ, người sĩ quan kia mang theo một đội binh sĩ đi tuần tra, lúc tuần tra qua bờ Huyết hà, đột nhiên có một đầu quái ngư trong Huyết hà thò đầu ra, phun một đạo Huyết thủy vào binh sĩ trên bờ sông, những binh lính kia dồn dập trốn tránh, nhưng Huyết thủy bao phủ trên phạm vi lớn, bọn hắn né tránh rất nhanh, nhưng vẫn bị bị dính.

Những binh sĩ khác bị dính Huyết thủy, trực tiếp bị hôn mê, trên thân xuất hiện vết mần đỏ, chỉ có mỗi sĩ quan kia, bị dính Huyết thủy nhưng không bị sao.

May mắn sĩ quan kia không bị ngất đi, cho nên hắn mới kịp thời đem binh lính của mình mang về doanh địa, bằng không toàn bộ ngất đi, sợ chết hết rồi, vẫn không có người phát hiện.

Sĩ quan dùng Phối sủng của mình đem binh sĩ của mình mang về doanh địa, đưa đến đội cấp cứu, Lữ Tố thấy vết mần đỏ trên người bọn hắn bắt đầu thối rữa trên phạm vi lớn, đành bất đắc dĩ, lắc đầu nói:

-Không xong rồi, độc tố đã khuếch tán vào trong huyết dịch của bọn hắn, hiện tại không còn biện pháp nào khác.

Sĩ quan kia nghe xong lập tức ngây người, không dám tin nói:

-Không thể nào, tại sao không thể cứu nổi, bác sĩ Lữ, ngươi mau nghĩ biện pháp, nhất định có biện pháp cứu bọn họ.

Nhưng binh lính theo hắn một thời gian dài, vào sinh ra tử, nghe tin bọn hắn sắp chết, tự nhiên khiến hắn không thể tiếp thu được.

-Như lời ngươi nói, bọn hắn bị Dị thứ nguyên sinh vật trực tiếp phun Huyết thủy lên người, độc tố lan tràn quá nhanh, đã không thể cứu nổi, may mà ngươi không bị dính Huyết thủy, nếu không cũng giống như họ.

Lữ Tố nói.

-Không đúng, ta cũng bị dính Huyết thủy, tại sao ta không bị sao? Đúng rồi, là bác sĩ Chu Văn, bác sĩ Chu Văn có thể cứu bọn hắn, lần trước Lưu Quý còn nghiêm trọng hơn bọn hắn, Lữ y sinh, ngài mau gọi bác sĩ Chu Văn tới, hắn có thể trị.

Sĩ quan vội la lên.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.