Chương trước
Chương sau
Lý Vị Ương lạnh lùng không nói, trong học viện không phải không có ai mạnh hơn Cổ Điển, hai mươi vị trí đầu trong trường cơ bản đều đã đạt tới Truyền kỳ, tự nhiên phải mạnh hơn Cổ Điển mới là Phàm thai.

Thế nhưng Lý Vị Ương cũng không có giao tình gì với những người kia, tùy tiện tới mời người ta, người ta chưa hẳn đã chịu nể mặt nàng, hơn nữa giờ đã bắt đầu quyết đấu, có đi mời cũng đã không kịp.

Cao Dương cùng Tô Mi một mực chưa từng nhắc tới chuyện để Cổ Điển xuất chiến, đến giờ mới gọi hắn ra, hiển nhiên là chủ tâm không muốn để Lý Vị Ương có thời gian tìm người mạnh.

- Vị Ương tỷ, chúng ta phải làm gì bây giờ?

Mấy nữ sinh có chút lo lắng nhìn Lý Vị Ương.

Lý Vị Ương cắn răng:

- Chuyện tới nước này, chỉ có thể tận lực một phen.

- Vị Ương tỷ, nếu không, chúng ta từ bỏ đi, Cổ Điển rất đáng sợ, nếu hắn hung tính quá độ mà làm tỷ bị thương sẽ không tốt.

Một nữ sinh nói.

Mặc dù bọn họ không cam tâm, thế nhưng cũng đều thuyết phục Lý Vị Ương không nên chiến.

- Không thể vô cớ cho hai tên tiện nhân kia trục lợi.

Lý Vị Ương thấy Cao Dương cùng Tô Mi dương dương đắc ý, thế nào cũng không thể nuốt được cơn tức này.

Bỏ áo khoác ngoài cho một nữ sinh, Lý Vị Ương nghiêm túc bước tới trên đài.

Đài thi đấu ở đây vốn là để cho Phối sủng chiến đấu, bản thân việc này có quá nhiều nhân tố không xác định, quá mức nguy hiểm, cho nên Liên bang không đề xướng để người người quyết chiến.

Thế nhưng quyết chiến giữa Phối sủng lại rất được ủng hộ, mỗi một tòa thành thị đều sẽ có một đấu trường thế này, để cường giả có được Phối sủng, sử dụng Phối sủng của mình quyết đấu ở đây.

Đấu trường sủng vật như vậy, đã hình thành một chuỗi lợi ích cực lớn ở Liên bang, rất nhiều nhân loại có Phối sủng mạnh mẽ, đều nhở vậy mà trở thành đại minh tinh, sức ảnh hưởng còn hơn xa các ngôi sao giải trí thời kỳ trước.

Dù sao người có Phối sủng mạnh mẽ, liền tương đương với bọn hắn cũng có thực lực cường địa, là người nổi bật trong nhân loại.

Mặc dù Chu Văn cũng không quan tâm tới chuyện này, thế nhưng cũng vô tình biết rất nhiều sủng vật đại minh tinh.

Ví như đệ nhất Phối sủng toàn thế giới, Ma Ngữ Thánh Thiên sứ cấp Sử thi, đây chính là Phối sủng đại minh tinh không ai không biết, mà người có được nàng, cũng đã thành đại minh tinh.

Đương nhiên, cái bài danh đệ nhất này, chẳng qua chỉ tính trong số Phối sủng tham gia thi đấu, Phối sủng càng mạnh hơn mà không tham chiến còn rất nhiều.

Chu Văn từng nghe, cường giả cấp Truyền kỳ thăm dò dị thứ nguyên Lĩnh vực, đều dùng Phối sủng để chiến đầu, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, không ai muốn tự mình tham chiến, dù sao ngươi chỉ có một mạng, Phối sủng chết còn có thể tìm con khác, người mà chết thì cái gì cũng mất.

Một người lại có khả năng có nhiều Phối sủng, sức chiến đấu cũng mạnh hơn đơn độc một mình nhiều.

Lý Vị Ương lên đấu đài, đứng đối diện Cổ Điển, mặc dù Lý Vị Ương cao tới mét bảy, trong số nữ sinh cũng tính là cao lớn, thế nhưng đứng trước mặt đối phương, lại vẫn cứ cảm thấy nhỏ nhỏ xinh xinh.

- Cổ Điển, ngươi có thể không nhúng tay vào chuyện này được không?

Lý Vị Ương nhìn Cổ Điển hỏi.

- Không thể.

Cổ Điển trả lời trực tiếp, không chút do dự.

Lý Vị Ương cũng sảng khoái, không nói hai lời, hai chân thon dài hùng hồn bộc phát ra lực lượng kinh khủng, mấy bước đã liền tới trước mặt Cổ Điển. Nhảy lên một cái, ao thon mạnh mẽ bộc phát, mang theo lực xoắn của vòng eo, đột nhiên đá một cái, tựa như một tia chớp bổ ngang, trực tiếp đá về phía cổ của Cổ Điển.

Chu Văn thầm gật đầu, trình độ của Lý Vị Ương không tệ, so với Từ Miên Đồ còn mạnh hơn không ít, hơn nữa một cước này của nàng, rõ ràng còn là một loại Nguyên Khí kỹ, lực lượng một cước này, đủ để đá gãy đại thụ một người ôm.

Đối mặt với một cước này, Cổ Điển không thèm phản ứng, mặc để đôi chân dài bổ lên cổ.

Bành!

Một tiếng trầm vang lên, đám người cùng giật nảy cả mình, Cổ Điển đứng đó, mạnh mẽ đón một chân của Lý Vị Ương, cổ cũng không động một cái.

Cao Dương cùng Tô Mi đều biết Cổ Điển rất mạnh, thế nhưng cũng không nghĩ tới, Cổ Điển lại đáng sợ tới thế, đối mặt với một cước sử dụng Nguyên Khí kỹ của Lý Vị Ương, vậy mà không tránh không né, thân thể cũng không thoáng động đến một cái.

Lý Vị Ương cũng thầm khiếp sợ, thế nhưng nàng cũng không hề lưỡng lự, cắn răng lấy đà đã tiếp, đôi đùi thon liên tục đá ra bốn cước.

Cổ Điển đứng đó như trụ điện, không tránh không chặn, cứng rắn chịu bốn cước của Lý Vị Ương, từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, Lý Vị Ương cũng không thể khiến hắn mảy may bị thương.

Khi Lý Vị Ương đá tới cước thứ năm, cuối cùng Cổ Điển cũng động, một tay bắn ra như điện, bắt lấy chân Lý Vị Ương đang đá tới.

Một giây sau, chỉ thấy Cổ Điển nắm một chân Lý Vị Ương, quẳng như quẳng bao cát, trực tiếp đập Lý Vị Ương xuống đất.

Chỉ nghe bịch một tiếng, thân thể Lý Vị Ương nảy lên hơn nửa mét, lúc này mới lại rơi xuống.

Mặc dù mặt đất đấu đài dùng cao su đặc biệt, có năng lực giảm xóc cực mạnh, thế nhưng vẫn khiến Lý Vị Ương há miệng phun máu, nửa ngày không đứng dậy nổi.

- Cổ Điển, ngươi thực sự không biết thương hương tiếc ngọc a, tại sao lại đối xử như thế với một đại mỹ nữ a?

Tô Mi cười trên nỗi đau của người khác.

Cổ Điển không để ý tới nàng, chỉ nhìn Lý Vị Ương đang giãy dụa muốn bò dậy:

- Còn muốn đánh nữa hay không?

- Đánh, sao không đánh, ta còn chưa thua.

Lý Vị Ương cố gắng đứng lên, khóe miệng còn rướm máu, một tay đã bị trật khớp, vẫn quật cường nói.

- Vị Ương tỷ, đừng đánh nữa, chúng ta từ bỏ trứng Phối sủng…

Đám nữ sinh đều sắp phát khóc.

Thế nhưng Cổ Điển lại không để ý nhiều như vậy, Lý Vị Ương vừa nói chữ đánh ra khỏi miệng, hắn đã điên cuồng lao lên như một cỗ xe tank, bàn tay lớn đè đầu Lý Vị Ương, đột nhiên đập cả người Lý Vị Ương xuống đất.

Bành!

Mặt Lý Vị Ương trực tiếp chạm đất, mặc dù mặt đất có tính giảm xóc nhất định, thế nhưng lực lượng của Cổ Điển thực sự quá lớn, lực lượng nhấn một cái, lập tức đè nát xương mũi Lý Vị Ương, máu tươi lập tức đổ đầy mặt.

- Còn muốn đánh nữa không?

Cổ Điển nhìn Lý Vị Ương dưới đất, tiếp tục hỏi.

Lý Vị Ương máu me đầy mặt, một tay chống đất, lần nữa phát lực mới miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt đầy quật cường.

Một nữ sinh đã bắt đầu khóc nấc, Chu Văn nhìn ánh mắt quật cường của Lý Vị Ương, liền biến nàng muốn nói đánh.

“Nữ nhân này sao lại cố chấp như thế?” Chu Văn khẽ nhíu mày.

Vốn hắn cũng không muốn quản chuyện này, thế nhưng hắn ở nhà Lý Huyền, ăn cơm của Lý Huyền, giờ không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ của Lý Huyền bị người ta quật tới quật lui như vậy.

- Đợi chút.

Chu Văn nhanh chóng nói trước Lý Vị Ương.

- --------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.