141. Chờ Sở Duệ Uyên xử lí xong công vụ trở về, tôi bèn đàng hoàng nghiêm túc mà nói chuyện với hắn. Tôi trao đổi với hắn chủ yếu hai việc: thứ nhất, cảnh báo một cách ý nhị rằng đám thái giám bên cạnh hắn cần phải dạy bảo lại rồi; thứ hai, bày tỏ mình tuy rằng không nỡ, không cam lòng, nhưng xét tới việc hắn rốt cuộc vẫn là hoàng đế, nếu hắn cần lập phi sinh con, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận.
Lúc nói ra những lời ấy, thái độ tôi cực kì nghiêm túc, thế mà Sở Duệ Uyên nghe xong lại cười, kéo tôi ôm gọn vào lòng: “Mính Chi ngốc của trẫm, sao lại ngốc đến thế này.”
142. … Hắn trùng sinh chuyến này cái gì cũng tốt, mỗi tội lắm lúc cứ cảm thấy hắn đang lấy tư cách trưởng bối mà cư xử với mình. Lúc hai chúng tôi vừa mới trùng phùng, hắn cư xử với tôi như với cháu; mà bây giờ, có lúc thấy hắn đối với mình như đối xử với con.
Đương nhiên, ông bố xịn sẽ không đời nào như hắn, chính sự chưa bàn xong đã bắt đầu lột quần áo, chuỵch con dzai.
143. Đến lúc lăn lộn chăn gối xong xuôi, Sở Duệ Uyên lại ôm tôi vào lòng bảo: “Mính Chi không cần để tâm. Hoàng thúc Thụy Vương gia vốn tư chất không tồi, mấy đứa con đích thứ đều được giáo dưỡng thành nhân tài hữu dụng học vấn hơn người. Đợi vài năm nữa, chúng ta có thể chọn trong đám con cháu của hoàng thúc một đứa thông minh lanh lợi, nhận làm con nuôi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3224033/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.