11. Có lẽ bởi tư vị của 10 ngày hoảng hốt bất an khiến người ta quá mệt mỏi, đợi đến khi Liễu Quân Bình quay lại triều đình, nhìn dáng vẻ tiều tụy mà lại thêm phần phong vị so với trước đây, Sở Duệ Uyên thế nhưng lại không có cảm giác muốn cường thủ hào đoạt, chiếm làm của riêng như trước. Trong lòng hắn chỉ có một cảm giác mệt mỏi và mất mát khó tả, muốn đem cảm xúc này ra kể lể với ai đó, cũng muốn nhận được chút an ủi từ ai đó. Hắn là thiên tử thiếu niên, đếm hết lượt những người xung quanh, cũng chỉ có một Liễu Quân An để chọn. Hắn bèn triệu Liễu Quân An vào cung, không phải vì muốn làm chuyện mây mưa, mà chỉ muốn có người chịu trò chuyện vài câu thật lòng với hắn.
12. Đợi đến lúc nghe được suy nghĩ trong lòng Liễu Quân An, hắn mới biết những tâm tư trước đó của mình thay vì gọi là tình yêu, nên gọi là ham muốn chiếm hữu trẻ con. Hắn với Liễu Quân Bình, giống như là kí thác tình cảm với những thứ không thể có được do ràng buộc của thân phận, lễ giáo, phép tắc. Tình cảm của Liễu Quân An dành cho hắn, mới thực sự là tình yêu sâu đậm. Vì thế chấp niệm của hắn mấy năm nay, dường như đã tiêu tán hết trong một đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy ôm lấy Liễu Quân An, Sở Duệ Uyên mới thực sự cảm nhận được bản thân mình đang ở cùng ai, làm những chuyện gì. Chưa thể nói là tình sinh ý động, nhưng cũng có chút rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3223994/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.