151. Cái đuôi nhỏ của tôi sự tích thế này. Một ngày trước hôn lễ của Sở Tra Đế, trên đường từ phủ thừa tướng đến Trà Kinh Lâu, tôi bỗng nhiên bắt gặp một gã đàn ông đang đánh đập một cụ già thấp bé, bèn giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, cho tùy tùng ra áp chế hắn. Đến khi đem người bị đấm đá ngã sấp trên đường đỡ dậy, mới phát hiện hóa ra không phải một cụ già, mà là một đứa trẻ gầy còm chừng 8, 9 tuổi, bởi vì cả đầu tóc bạc mới khiến tôi nhìn lầm thành ông lão. Sau khi hỏi hết 2 người trong cuộc và quần chúng vây xem, tôi mới biết kẻ đánh người là cậu ruột đứa trẻ. Mẹ đứa trẻ này năm xưa bị một lãng tử giang hồ đến từ phương nam dụ dỗ, sinh ra con ngoài giá thú. Đứa trẻ vừa sinh ra đã mang một đầu tóc bạc chưa nói, lại còn mệnh xấu, khắc chết luôn cả mẹ lẫn ông ngoại, hiện tại cả nhà đều bị đứa cháu xui xẻo làm cho sa sút, bị chủ nợ tìm đến tận cửa đòi tiền. Ông cậu này là đang trút giận lên đứa trẻ. Tôi nhìn tướng mạo kẻ đánh trẻ con, biết ngay là loại cờ bạc đàng điếm, cái gia đình này bảo là bị đứa trẻ khắc cho thảm hại, chẳng thà nói là bị hắn làm cho thảm hại thì đúng hơn. Tuy nhiên, đối diện với một đám quần chúng cổ đại mê tín sâu sắc tin vào “táng môn tinh” (sao chổi hại chết cả nhà),tôi cũng không tiện mở miệng phản bác cái quan điểm mệnh xấu khắc người. Nhưng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3223974/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.