71. Kể từ dạo thay anh trai lên giường tra hoàng đế, tôi thấy diễn xuất của mình càng ngày càng tốt. Nếu sau này có may mắn xuyên về thời hiện đại, mà trình độ IT đã bị tụt hậu không thể theo nghề, tôi tuyệt đối có thể chạy đến phim trường làm diễn viên quần chúng kiếm ăn. Sở Duệ Uyên xem chừng cũng bị diễn xuất của tôi thuyết phục. Hắn trầm mặc lúc lâu, thở dài, buộc lại đai quần, lại nhặt ngoại y của tôi đang rơi trên nền đất lên phủ cho tôi, nói một câu “Ngươi đi về trước đi”, rồi quay người rời khỏi tẩm cung.
72. Tôi nghĩ chắc hắn bị tổn thương nặng nề lòng tự tôn của nam nhân, đi kiếm chỗ tự kỉ cho đỡ sốc rồi. Nhưng chịu thôi, tôi mà giả vờ cao trào được thì tuyệt đối không làm cái chuyện bóc mẽ bộ quần áo mới của hoàng đế này. Hắn chọn cách ra ngoài tự kỉ, chứ vạn nhất chọn cách cuồng tính đại phát thì tôi biết khóc vào đâu.
73. Lúc tôi về đến nhà đã giữa trưa, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Chị dâu tôi liên tục nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương, khiến tôi có tật giật mình, cơm chưa ăn được mấy miếng đã phải tìm cớ chuồn ra khỏi nhà.
74. Buôn bán thời cổ đại không được như hiện đại, ngay ở kinh thành dưới chân thiên tử thì mùng một tết cũng chả có hàng quán nào mở cửa. Tôi lượn một vòng, chả có việc gì làm, lạnh đến mức mặt cũng đỏ lên. Nhưng tạm thời chưa muốn về nhà, bèn đến nhà một người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3223966/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.