Chương trước
Chương sau
Đa tạ gia gia! Ta sẽ sử dụng thật tốt ngọn lửa này!"

Nhìn Dược Vạn Quy mặt mày tái nhợt, hắn cũng đau lòng. Mất đi dị hoả đồng thời hao tổn linh hồn lực và năng lượng bổn nguyên khiến cảnh giới của hắn suy giảm một thời gian. Nếu không có thiên tài địa bảo bù đắp thậm chí có thể gây thương tổn vĩnh viễn cho Dược Vạn Quy.

Tuy nhiên, với thân phận và địa vị tại Dược tộc, đồng thời với nguồn tài nguyên hùng hậu như Dược tộc, việc khôi phục lại cho Dược Vạn Quy chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Còn tại sao Dược Vạn Quy đưa tiễn Quy Linh Địa Hoả cho Dược Thiên mà không hề lo sợ là Dược tộc ngăn cản. Bởi đây chính là do Dược Vạn Quy thời còn trẻ du lịch đại lục mà thu hoạch được. Đây chín là tài sản của cá nhân hắn. Hắn có quyền cho ai mặc hắn, Dược tộc không có lý do gì ngăn cản hắn cả.

"Tốt, Thiên nhi. Mong con chớ phụ lòng ta và phụ lòng cả Dược tộc!"

Nói xong, hắn vỗ vỗ vai ngầm bảo Dược Thiên cứ ngồi đấy quen thuộc dị hoả. Hắn ra ngoài đi lấy các dược vật khôi phục cơ thể.

Dược Thiên cũng ngồi yên lặng vận chuyển công pháp để đồng hoá dị hoả. Tuy nhiên, theo vận chuyển công pháp thì hoả năng trong Quy Linh Địa hoả dần dần được cơ thể hấp thu và đồng hoá. Còn bản nguyên hoả diễm thì cứ thu nhỏ lại dần. Cứ đà này, sau ít nhất 1000 chu t hiên, chắc chắn dị hoả sẽ hoàn toàn bị hắn hấp thu.

"Hệ thống, nếu ta hấp thu hoàn toàn dị hoả, dị hoả sẽ biến mất phải không?"

"Đương nhiên thưa ký chủ. Dị hoả không phải vĩ thú, không có khả năng hấp thu năng lượng bổn nguyên để khôi phục!"

"Vậy có biện pháp nào không! Nếu ta hấp thu hoàn toàn nó, sau này luyện đan ta phải làm sao đây? Lấy đâu ra dị hoả cho ta phân giải dược liệu đây?"

"Kí chủ yên tâm, kí chủ chỉ hấp thu năng lượng của dị hoả, còn năng lượng bổn nguyên của dị hoả vẫn còn trong không gian phong ấn. Khi luyện dược, kí chủ chỉ cần đem năng lượng của mình đốt cháy bổn nguyên dị hoả là sử dụng được ngay. Coi như năng lượng của ký chủ là sáp, còn năng lượng bổn nguyên của dị hoả là tim đèn là được. Vấn đề này sẽ giúp ký chủ mau chóng trưởng thành hơn."

"Vậy ta cũng giống như Tiêu Viêm, có thể hấp thu luyện hoá dị hoả để lên cấp. Với lại ta không chỉ hấp thu dị hoả mà thôi!"

"Đúng vậy, thưa kí chủ!"

Hắn ở trong mật thất đúng một tuần lễ để hoàn toàn hấp thu năng lượng dị hoả. Hay nói cách khác, hắn hấp thu năng lượng dị hoả, năng lượng bổn nguyên của dị hoả thì bị hệ thống chiếm phần lớn. Tuy thế, hắn cũng đột phá từ đấu tông lục tinh lên đấu tông bát tinh. Hắn dự đoán, thiên nhãn của hắn sẽ mở ra khi hắn đột phá đấu tôn.

Thôn phệ một dị hoả, năng lượng của nó đã khiến hắn nhảy bốn cấp tương đương với 180 ngàn đơn vị năng lượng. Thực tế, dị hoả này được cường hoá rất nhiều từ năng lượng của Dược Vạn Quy. Nếu hắn hấp thu dị hoả vô chủ, chưa chắc có nhiều năng lượng như thế.

Hiện tại hắn đang ở Dược tộc tọa lạc tại Thần Nông sơn mạch, thuộc cực Nam của Trung Châu, từ phương diện nào đó mà nói thì phiến địa vực đó thật ra cũng xem như là đã tách rời với khu vực Trung Châu.

Chính vì vậy, du lịch đại lục không biết nên đi đâu.

Lang thang không cố định trong Dược giới, vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn gặp lại Dược Linh.

"Dược Thiên ca ca, huynh đi đâu thế!"

Vừa kêu Dược Linh vừa chạy lại ôm cánh tay hắn lưu luyến không rời. Thật ra quan hệ của họ rất tốt. Cả hai đều là cháu của Dược Vạn Quy. Một tên là cháu nội, một tên là cháu ngoại, nên từ bé cả hai thường gặp nhau. Dược Thiên cũng rất yêu quý cô em gái này.

"Ta định đi du lịch đại lục rèn luyện mộ thời gian. Nhưng không biết đi đâu thôi! Muội có muốn cùng ta đi du ngoạn rèn luyện không? Ta thấy muội tốc độ tu luyện đã có phần chậm lại rồi đó!"

"Ta cũng đã là ngũ tinh đấu vương rồi còn gì! Tại ca ca tốc độ tu luyện quá biến thái mà thôi." Dược Linh chu mỏ cãi lại.

Quả thật cô bé cũng rất cố gắng tu luyện. Theo nguyên tác, khi đến gần 40 tuổi cô bé mới đạt bán thánh. Bây giờ 14 tuổi đạt ngũ tinh đấu vương. Vậy đến khi gặp Tiêu Viêm theo nguyên tác, chắc chắn công lực sẽ vượt xa nguyên tác. Đây cũng là nhờ vào biện pháp luyện thể mà Trần Thiên đã dạy cô từ bé.

“Linh Nhi có muốn cùng ta đi du lịch đại lục không?” Hắn thân thiết hỏi

“Được thôi, Linh nhi cũng muốn cùng Thiên ca ca đi du lịch và rèn luyện thêm. Ở dược tộc suốt cũng chán chết được!”

Được sự cho phép của Dược Vạn Quy, đồng thời ông cũng cho một tên hộ vệ bán thánh trong bóng tối theo bảo vệ, cả hai chuẩn bị một số thứ như dược vật, đan dược, kim tệ, vũ khí và lên đường ra khỏi tiểu thế giới và bước vào trung châu.

Bởi đi du lịch nên cả hai điệu rất thấp. Cả hai thu liễm đấu khí đến đại đấu sư nhưng mang trên người dược bào nhị phẩm luyện dược sư.

Ở Trung Châu, nhị phẩm luyện dược sư không có một triệu cũng tám trăm ngàn, nhưng cả hai tuổi nhỏ nên cũng có giá trị đôi chút nên không đến nỗi bị bức hiếp. Đây cũng là ý kiến của Dược Thiên để bớt phiền toái mà thôi.

Bởi cả hai chưa biết đi du lịch nơi nào cả, mà hộ vệ đi theo chỉ có nhiệm vụ bảo vệ và báo cáo tình huống kịp thời về dược tộc không có làm bảo mẫu cho cả hai người. Bởi vì nếu bảo mẫu sẽ không có tác dụng lịch luyện cho hai người.

“Linh muội, muội nghĩ chúng ta nên đi đâu!” Bí quá Dược Thiên hỏi

“Ở gần chúng ta nhất có Già Thiên học viện, nơi đó nghe nói hàng năm bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho Ngũ đại gia tộc ở Trung châu, đồng thời gia tộc cũng khá chú ý đến nơi này!”

Đang phân vân không biết đi đến nơi nào, Dược Thiên bỗng nghe tiểu nhị quát

“Nè, lão đầu, đây là lần thứ ba lão quỵt nợ nơi này rồi nhé! Hai lần trước đều có người giúp lão mang tiền, hôm nay lão định tìm ai đây!”

“Nè, tiểu huynh đệ, lão nói thật vừa bị móc ví, mấy làn trước cũng thế thôi. Tiểu đệ ngươi quán kinh doanh không an toàn còn để thực khách phàn nàn. Biết thế lão đầu ta cũng không đến tận nơi đây!”

Lão già nhìn bạch phát hồng nhan, rất tràn trề sức sống. Nếu không thấy ánh mắt thâm sâu của lão, không ai biết đây là một người lớn tuổi.

Tuy nhiên, nhìn kĩ ánh mắt của ông lão, hắn không hề có chút tủi nhục, mà chỉ dùng ánh mắt chăm chọc nhìn đời. Hình tượng này này khiến Dược Thiên nghĩ đến kiếp trước, những cao nhân hồng trần lịch luyện để tôi luyện tâm cảnh của mình. Đừng nói hắn không biết gì, từng mở thiên nhãn, hắn khía cạnh nhìn người cũng không kém. Tuy hiện giờ tâm nhãn chưa mở nhưng một số công năng hắn vẫn sử dụng được, tuy rằng hiệu quả hơi thấp mà thôi.

“Này tiểu nhị, mời lão già lại đây. Ta mời lão. Bao nhiên tiền cứ tính ở ta!”

“Hừm, lão lại gặp may!” Tiểu nhị lầu bầu mấy câu rồi chỉ lão giả đến bàn Dược Thiên ngồi.

“Ha ha, đa tạ tiểu huynh đệ, lão hủ thật mất mặt!”

“Ha ha, đừng đùa giỡn nữa, Mang Thiên xích. Ta biết rõ ngươi là ai!” Nhìn chăm chú lão giả, Trần Thiên bỗng ngửa bài nói thẳng.

Hắn vốn không phải là người dài dòng. Vả lại mục tiêu của hắn cũng là Già Nam học viện, hôm nay gặp viện trưởng Mang Thiên Xích, người sáng tạo học viện. Hắn đương nhiên muốn tỏ rõ mục đích của mình.

Với tâm thế là chủ thế giới, người xuyên việt giả, không có lí do gì hắn phải chơi đùa tiểu kế với người thế giới này. Đó là điều không cần thiết. Chỉ thông qua 0,1 điểm bản nguyên quét hình, hắn biết người đối diện là ai.

“Ha ha, quả là địa linh nhân kiệt. Không ngờ đệ nhất thiên tài Dược tộc cũng biết đến tên tuổi lão hủ. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Mang Thiên Xích cũng biết rõ thân phận Dược Thiên nên cũng không dấu giếm nói thẳng.

“Viện trưởng, ta muốn đến Già Nam Học Viện lịch luyện một đoạn thời gian ngắn, mong lão giúp đỡ!” Cung kính mời rượu Mang Thiên Xích, Dược Thiên nói rõ mục đích của mình.

Là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, Mang Thiên Xích cũng không chối từ, “Tiểu huynh đệ cảnh giới thế nào, để lão hủ sắp xếp!”

“Không cần thiết, lão cứ đề cử chúng ta là đệ tử thân truyền của lão, vào nội viện là được! Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên! Coi như ta thiếu lão một nhân tình vậy. Ta đảm bảo không gây bất kỳ thiệt hại nào cho học viện, lão cứ yên tâm!”

“Có lời này của tiểu huynh đệ, lão vui mừng còn không kịp!”

Sau đó, Mang Thiên Xích đưa cho Dược Thiên một lệnh bài và một phong thư nói đến Già Nam học viện đưa cho Hổ Kiền hay Tô Thiên là được.

Sau đó, hai người chia tay bởi vì đúng như hắn dự đoán, Mang Thiên xích đang đột phá đấu thánh nên rèn luyện tâm cảnh, do đó đang hồng trần lịch luyện.

Còn hắn cũng đang tôi rèn tâm cảnh của mình. Nhưng chưa đến lúc phải hồng trần lịch luyện như Mang thiên xích. Nhưng hắn cũng đang hồng trần lịch luyện, mặc dù theo phương thức khác mà thôi.

“Dược Linh muội muội, ngươi có biết đến Già Nam học viện bằng cách nào không?”

Hắn không biết cách nào đi đến Già Nam học viện, từ nhỏ đến lớn hắn không hề quan tâm đến thế giới này. Hắn chỉ biết bản đồ sơ lược của thế giới là Trung Châu nằm ở giữa thế giới này. Thế giới đấu khí không phải là quả đất tròn. Nó là một thế giới phẳng trôi nổi trong vũ trụ. Là một đại lục rộng vô bờ bến. Mép rìa đại lục là tinh không vĩ ngạn, được ngăn cách bởi kết giới vô cùng vững chắc mà cửu tinh đấu thánh cũng không cách nào vượt qua. Kết giới này theo truyền thuyết là những đấu đế đồng tâm hiệp lực lại xây dựng nên nhằm bảo vệ các thiên thạch vũ trụ va chạm và ngăn cách dị thế giới xâm nhập.

Trung Châu, tên như ý nghĩa, nằm chính giữa đấu khí đại lục, được ngăn cách bởi kết giới của bát tộc, nếu đi bộ sẽ mãi không thể nào đến được bát tộc, mà sẽ đến những khu vực rời rạc củaTrung châu. Bát tộc do Đấu đế mỗi tộc thời kỳ cường thịnh tranh giành lãnh thổ mà phong ấn mỗi khu vực vào tiểu thế giới của chính mình mà lập nên địa vực riêng. Nói cách khác, vào trung châu chỉ có khu vực giao địch riêng đặc thù như nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tứ phương cát là còn thuộc địa vực trung châu, còn bát tộc phải có người dẫn đường mới vào được.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.