"Tiểu thư, người buồn sao? Đừng lo ta sẽ làm người cười"
"Tiểu thư, người nhớ mẹ sao? Đừng lo ta sẽ thay phu nhân chăm sóc người"
"Tiểu thư, người lại trốn ở đây sao? Thật là làm ta lo chết đi được"
"Tiểu thư không sao đâu nhất định ta sẽ bảo vệ người"
"Tiểu thư tiểu thư..."
"Xem ra ta không thể ở bên người nữa rồi, nhất định người phải sống thật tốt đấy!!! Người còn nhớ cậu nhóc năm xưa đã tặng cho người cành hoa hồng trắng không? Người chẳng phải nói là rất yêu người đó sao? Tiểu thư người yên tâm...Ta cũng... rất... yêu... người..."
"Đừng Clear ngay từ đầu em đã biết người đó là anh nên xin anh đừng yên lặng như vậy có được không? Đừng yên lặng như vậy... có... được... không?"
Lưu Duẫn Nhi hoảng hốt bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngủ. Đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình lúc này đã thấm đẫm nước mắt. Cả người cô không tự chủ được mà co lại. Ôm lấy đầu gối,úp mặt.
"Clear thật chất là vị hôn phu ngốc nghếch kia của cô sao? Vì muốn cô quên đi mà không ngại xóa đi kí ức của cô sao? Hai người này muốn cô đau khổ đến lúc nào đây?"- Cô thầm thì giọng nói mang theo tia phẫn nộ. Tay siết chặt tấm ga giường. Chả trách cô không nhớ ra anh ta.
"Tiểu thư, người dậy chưa?"- Giọng nói già nua của bác quản gia vang lên.
"Rồi"- Cô trả lời.
"Vậy tiểu thư chuẩn bị, bữa sáng đã sẵn sàng rồi, mời tiểu thư xuống dùng bữa" - Ông nói rồi bước đi xuống phòng.
-------------------------
Phòng ăn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-nu-phu-thoi-ma/81985/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.