Khu vực Hoa Hạ Tây Bắc Bộ, nơi đây như một vùng đất nguyên thủy khai sơ, không có đường đi, không có xe đi lại, ngay cả một bóng người cũng không có.
Tại một vùng đất trống được quần thể đồi núi bao quanh, có một ngôi nhà cỏ lẻ loi được dựng lên, bên ngoài ngôi nhà cỏ có trồng không ít thảo dược, mùi hương lan tỏa ra xung quanh bốn phía.
Bên trong căn nhà cỏ chỉ có một cái giường và một cái bàn làm việc, bên trên bàn làm việc rải rác những loại sách và các loại bản thảo.
Ngay lúc này, trên giường một ông lão tóc bạc phơ đang nằm trên đó, đôi mắt nhắm lịm, vẻ mặt an tường, một người thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi kế bên đầu giường.
Phương Vũ ngồi cạnh đầu giường nhìn ông lão mới vừa ra đi, khuôn mặt tươi cười tự nói: "Tiểu Hạ, ta thật sự rất lả ngưỡng mộ ngươi, mới sống có tám mươi mốt năm là có thể an nghỉ ra đi."
Phương Vũ than thở, đôi mắt có nỗi thống khổ, phần lớn là bất lực: "Hầy, ta thì thảm rồi, không biết là còn phải sống thêm bao lâu mới là cuối."
Từ khi hắn bước chân vào con đường tu luyện đến nay cũng đã gần năm ngàn năm. Khoảng thời gian dài dăng dẳng này, hắn không có cách nào chết đi và cảnh giới cũng không cách nào tiến thêm một bước. Tu luyện cũng gần năm ngàn năm nhưng đến nay hắn vẫn chỉ là trong giai đoạn luyện khí kì.
Không sai, chính là luyện khí kì! Cảnh giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-luyen-khi-canh/2766188/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.