Đường Tiểu Nhu vui mừng khôn xiết.
Không ngờ tới, mục đích của cô ta lại đạt được nhanh như vậy.
"Tôi, chúng ta đi ngay bây giờ!" Đường Tiểu Nhu hai mắt sáng ngời nói.
Phương Vũ lắc lầu nói: "Không gấp, tôi không muốn trốn tiết."
"Cho dù có vô tiết học thì anh cũng là nằm dài trên bàn ngủ, trốn tiết thì đã sao? Lại nói, chúng ta có thể xin phép mà." Đường Tiểu Nhu gấp gáp nói.
Vì quá phấn khích nên khuôn mặt cô ta hơi ửng hồng.
"Không sai, Tôi chính là có chút buồn ngủ, cho nên cho tôi nghỉ ngơi một tí đi." Nói xong, Phương Vũ lại nằm dài trên bàn.
Đường Tiểu Nhu thấy vậy lại vừa tức vừa gấp, nhưng cũng không còn cách nào.
Nguyên cả một buổi sáng, Phương Vũ như không có việc gì xảy ra vẫn nằm dài trên bàn ngủ.
Không ít bạn học trong lớp cứ nghĩ là cha của Hà Đông Lâm sẽ tìm tới tận cửa, nhưng bốn tiết học qua đi, một chút tin tức cũng không có.
Ngay cả lúc Hoàng Hải đang đứng lớp, cũng không hề nhắc đến sự việc này, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Kết quả là những học sinh nhìn về phía Phương Vũ, ánh mắt cũng khác đi.
Có thể ngồi chung với thiên kim Đường gia, đồng thời còn đánh trọng thương Hà Đông Lâm nhưng lại không bị trừng phạt..
Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ Phương Vũ là người sống nội tâm, nhưng hiện tại nhìn lại, sở dĩ Phương Vũ ít nói nói không chừng là do anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-luyen-khi-canh/2766174/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.