Sau khi Phương Vũ rời khỏi, Đường Minh Đức nhìn Đường Tiểu Nhu với với ánh mắt kỳ quái.
Con của ông ta đẹp như vậy, có bao nhiêu người theo đuổi, nhưng Phương Vũ này, sau lại có vẻ mặt như tránh còn không kịp?
"Ầy, nhất định là do Tiểu Nhu tính khí bướng bỉnh nên làm cho Phương thần y chán ghét.." Đường Minh Đức thở dài nói.
"Con mới không có! Là Phương Vũ hắn không thích có phiền phức, nên mới.." Đường Tiểu Nhu tức giận nói.
Nhìn bên ngoài cửa, Đường Minh Đức cảm thán rằng: "Đã rất lâu rồi chưa gặp qua một thanh niên ưu tú đến như vậy, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại có một thân bản lãnh."
"Quan trọng nhất là, cậu ta có một trái tim không ham danh lợi. Lúc nãy ta đưa cho cậu ta tấm chi phiếu đó, thái độ thờ ơ và điềm tĩnh đó vượt xa tuổi tác của cậu ta."
"Rốt cuộc là một gia đình như thế nào mới dạy ra một thiếu niên như vậy, ta thật muốn gặp gặp cha mẹ cậu ta."
Đường Minh Đức nói xong xoay người lại nhìn nhìn Đường Tiểu Nhu rồi lắc lắc đầu: "Cho dù là con hay là Phong nhi, so với Phương thần y đều kém xa, hai anh em con phải tiếp tục cố gắng đó."
Đường Tiểu Nhu chưa bao giờ thấy cha cô lại dành nhiều lời tán thưởng cho một người như vậy.
Phương Vũ này thật ưu tú đến như vậy sao! Hừ!
Đường Tiểu Nhu có chút không phục.
"Ta thấy Phương Vũ cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-luyen-khi-canh/2766169/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.