Ánh mắt của Phương Vũ trống rỗng ẩn chứ sự lạnh lùng vô tận.
Không thể tưởng tượng đây là ánh mắt của một người thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Phương Vũ rất nhanh xoay đầu đi.
Hà Văn Thành toàn thân run rẩy, liên tục van xin, đáy quần đều ướt đẫm.
Phương Vũ mặt không biểu cảm, một chân đá vào đầu gối của Hà Văn Thành.
"Rắc!"
Một âm thanh xương gãy làm cho người ta rợn tóc gáy vang lên.
Hà Văn Thành ôm đầu gối kêu la thảm thiết.
"Nếu mà có lần sau nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi." Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong anh ta xoay người nhìn Đường Tiểu Nhu nói: "Đi thôi, nhà tôi thì ở phía trước không xa nữa."
Về phần Đường Tứ với vẻ mặt đầy kinh ngạc, Phương Vũ cũng không để ý đến, anh ta từ trước đã biết Đường Tứ lái xe đi theo ở phía sau.
Đường Tiểu Nhu đáp lại một tiếng, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, xoay người nhìn Đường Tứ hỏi: "Tứ thúc, sao thúc lại ở đây?"
"Tôi lo cho an nguy của tiểu thư nên mới đi theo phía sau." Đường Tứ đáp lại.
"Ồ.. Vậy thúc cứ lái xe đi theo đi, đợi tí con lấy được thuốc rồi, thì đi về chung với thúc." Đường Tiểu Nhu nói xong rồi bước nhanh đi theo Phương Vũ.
Đường Tứ nhìn hai mươi mấy thằng côn đồ nằm ở dưới mặt đất không đứng dậy nổi, trong lòng cảm thấy vô cùng sốc.
Ông ta là một tiên thiên võ giả bát đoạn cũng được xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-luyen-khi-canh/2766158/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.