Nhân ca ca cẩn thận ôm ta về nhà, còn ta thì mải tựa vào lòng hắn suy nghĩ miên man chuyện quá khứ… cơ hội như vậy không biết còn được mấy lần, ta không nên lãng phí nó!
Lúc tỉnh lại, vốn tưởng rằng Nhân ca ca sẽ ở bên cạnh ta, nhưng không phải, chỉ có bác sĩ Sở lâu rồi không gặp.
“Tỉnh rồi!” Bác sĩ Sở cũng không thèm nhìn ta, chỉ sắp xếp lại dụng cụ của hắn, “Thân thể ngươi sức đề kháng không tốt, lòng bàn chân bị thương làm ngươi sốt cả một đêm, tự ngươi phải chú ý chính mình.”
“Cảm ơn bác sĩ Sở.” Ta lễ phép nói lời cảm ơn, mặc dù thái độ của bác sĩ Sở rất lãnh đạm lạnh lùng.
“Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiêu Nhân với Tiêu Cương đi.”
“… Bác sĩ Sở… ta có phải… mạo phạm…. gì ngươi không….?” Ta cẩn thận hỏi.
“Không có!”
“Nhưng… hình như…. ngươi rất ghét ta…?”
“Hừ!” Sở Phong rốt cục quay đầu lại nhìn ta, cười lạnh một tiếng rồi nói, “Ta? Ta sao phải ghét ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cave, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì làm Tiêu Nhân chú ý, nhưng ta cảnh cảo ngươi, đừng có lừa dối hắn!”
Phẫn nộ trong mắt Sở Phong làm ta sợ hãi.
“Bác sĩ Sở… ngươi… thích Nhân…”
“Đúng vậy! Nhưng bây giờ hắn đã thuộc về ngươi.” Sở Phong gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy ghen ghét xen lẫn chút điên cuồng.
“Ta không lừa hắn.” Ta vội vàng phân minh.
“Nói với ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-cach-hanh-phuc-co-mot-buoc/2458854/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.