Một tháng sau…
Y thuật Sở Phong thật sự quá tuyệt vời, nhờ nhận được sự chăm sóc của hắn và Tiêu Nhân, lại thêm cả Tử Dạ, cơ thể ta dần dần bình phục lại, đến cả những vết sẹo cũ cũng dần phai nhạt đi.
Từ những vết thương trên người Tiểu Quân, Sở Phong đương nhiên có thể đoán được trước kia hắn làm nghề gì, mà Sở Phong đối với những loại người này vô cùng có ác cảm chán ghét, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tiểu Quân ngây thơ cười với hắn đều làm hắn cảm thấy khó chịu. Vốn nghĩ muốn nói hết mọi chuyện cho Tiêu Nhân nghe nhưng chứng kiến hắn cùng Tử Dạ đối xử với Tiểu Quân vô cùng tốt, cho nên Sở Phong cũng không tiện mở miệng. Vì vậy thân phận của Tiểu Quân cứ như vậy được giấu diếm đi.
“Tiêu đại ca, ta ăn no rồi.” Giọng nói ngọt lịm của ta vang lên, “Đừng đút ta ăn nữa.”
“Nhưng mà… thôi ngươi cứ cố ăn thêm một chút nữa đi.” Tiêu Nhân cảm thấy ta ăn ít như một con mèo, liền ngọt giọng dỗ dành: “Ăn thêm chút nữa đi, như vậy ngươi mới nhanh khỏi bệnh được.”
“… Tiêu đại ca…. ngươi tốt quá…. cảm ơn…” Ta đột nhiên nghiêm túc nói, hai tròng mắt như loé sáng lên.
“Tiểu Quân…. sao tự dưng lại…” Tiêu Nhân cảm thấy rất bất ngờ, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
“Không có gì… chỉ là ta cảm thấy mình vô cùng may mắn… mấy ngày nay chính là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất trong 19 năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-cach-hanh-phuc-co-mot-buoc/2458835/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.