"Cho dù thế nào, chuyện ba trăm năm trước xóa bỏ đi. Vài ngày trước, ngươi đã cứu ta ba lần, ta trả lại ân tình cho ngươi, sẽ không qua lại với nhau nữa!"
Nghĩ đến vị chiến thần này có thể đánh nhau, nhưng vừa gặp chuyện tình cảm đã trở thành thỏ trắng, ta dùng giọng điệu không cho thương lượng, cố gắng dùng khí thế nghiền ép hắn.
"Vậy ngươi hôn ta, hôn ta ba lần đi." Hắn đỏ mặt, nghiêm trang đưa ra yêu cầu vô lý này.
A? Quả nhiên là thỏ trắng trong chuyện tình cảm! Ta mừng thầm, như vậy kiếm lời rồi, cuối cùng ta cũng có thể thắng lại một ván!
"Được thôi!" Nói xong, ta liền bẹp một cái hôn lên môi hắn, "Lần đầu tiên, trả lại ân tình ngươi cứu Linh Tê trên Bắc Sơn."
Ta lại bẹp một ngụm, "Lần thứ hai, trả ân tình ngươi cứu ta trong Ly Uyên."
Ta đang muốn bẹp cái thứ ba, trả ân tình hắn cứu ta ra Ly Uyên, tu sửa binh khí cho ta.
Không nghĩ tới hắn đột nhiên đưa tay ôm ta vào lòng, trầm thấp nói, "Không phải như vậy..."
Một nụ hôn thật sâu.
Lâu đến mức trong đầu ta giống như có thứ gì đang nổ tung, ký ức gió nổi mây phun cuộn vào tim, ép ta không thở nổi.
Đau đớn bên hông đã bị cơn đau như tim bị xé rách ngăn chặn, ta lại không hề hay biết.
Mắt ta nóng lên, từng giọt nước mắt tuôn ra, lăn xuống trên mặt đất.
Đời này, ta đã từng yêu, từng hạnh phúc, là may mắn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-can-ba-voi-thuong-than/2745676/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.