Bạch Diệc Lăng hơi ngửa đầu, mắt nhìn trần nhà nghe Lục Mạt nói chuyện, một lát sau thấy bà không nói nữa, hắn mới đứng dậy bước lại gần, khẽ vỗ lưng bà, xoa má bà một cách vụng về.
"Mẹ à."
Kêu chữ này mấy lần làm người ta không còn thấy lạ lẫm nữa. Bạch Diệc Lăng ôn hòa nói: "Mẹ đừng xin lỗi con mãi, con hoàn toàn không trách mọi người. Con nhìn thấy mọi người cố gắng tìm kiếm con như thế nào, con..."
Hắn mím môi, có hơi ngại ngùng, không quen nói những lời như vậy: "Con cảm thấy rất vui."
Lục Mạt ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn con trai mình, Bạch Diệc Lăng cười cong đôi mắt, lông mi hắn thật dài, điểm này cực kỳ phù hợp với đặc trưng của người nhà họ Thịnh: "Cho nên biết được mình là thân nhân của mọi người thật sự là chuyện vui, tại sao xảy ra chuyện vui như vậy mà mọi người lại khổ sở chứ? Sau này cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi. Hơn nữa chẳng phải con tốt lắm sao? Mẹ, mẹ nhìn con xem, bây giờ con rất tốt."
Lục Mạt hít sâu mấy hơi liền, sau đó bật cười. Nàng đưa hai tay ôm mặt Bạch Diệc Lăng, nói: "Đúng vậy. Con của mẹ sao mà tốt thế chứ?... Vừa hiểu chuyện vừa thông minh, còn trẻ mà đã làm quan to, mẹ nhận con về nở mày nở mặt biết bao."
"Ôi, thật là." Bà cười nhéo mũi Bạch Diệc Lăng, sau đó kéo hắn vào lòng, "Mẹ thật sự... thật sự rất hạnh phúc."
Bạch Diệc Lăng nói: "Mẹ, con xin lỗi, mấy ngày nay con vẫn chưa kịp thích ứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985048/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.