Hai anh em Thịnh Đạc và Thịnh Tri là người chịu trách nhiệm tiếp đãi khách, đứng ở chỗ khá gần Bạch Diệc Lăng, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy cũng làm bọn họ giật mình, Thịnh Đạc vội vàng bước qua định đỡ lấy Bạch Diệc Lăng, ai ngờ người bên cạnh đã giành trước hắn một bước, ôm Bạch Diệc Lăng vào lòng, người đó chính là Lục Dữ.
Đây là lần đầu Lục Dữ nhìn thấy Bạch Diệc Lăng như vậy, bãi máu trên đất chói lọi làm người ta hoa mắt. Y sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm chặt hắn vào lòng, bàn tay run rẩy sờ lên mặt Bạch Diệc Lăng, muốn giúp hắn lau máu đi.
Ở khoảng cách này, y có thể thấy rõ gương mặt trắng bệch của Bạch Diệc Lăng. Trên trán hắn toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt còn dính vết máu chưa lau, hai mắt nhìn y đăm đăm, tựa như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Lục Dữ thấy hắn như vậy, cảm giác như tim cũng sắp nát, y siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay, thế nhưng vẫn cẩn thận đỡ Bạch Diệc Lăng, không dám gây thêm thương tổn cho hắn.
Lục Dữ run run gọi: "A Lăng, A Lăng, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi làm sao thế, có chỗ nào không khoẻ?!"
Bạch Diệc Lăng cố sức nâng lên một bàn tay, nắm lấy tay áo Lục Dữ, hắn muốn nói chuyện nhưng giọng lại khản đặc, làm hắn ho dữ dội hơn, trong miệng lại trào ra một ngụm máu, tuy rằng hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, nhưng cái món công cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985042/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.