🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Dữ cảm thấy, sống trên đời hơn hai mươi năm, trong tim y hình như đã có một đóa hoa đang từ từ nở rộ.
Có chút ngứa ngáy, có chút ấm áp, lại có chút thỏa mãn làm người ta muốn rơi nước mắt vì cảm động.
Lòng y tràn đầy vui sướng và thoải mái, muốn bao lấy đóa hoa kia trong lòng bàn tay mà che chở, rồi lại cẩn thận không dám đụng vào, sợ quấy nhiễu vẻ đẹp lộng lẫy này, bởi vậy luống cuống tay chân, trân trọng vạn phần.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hai người bọn họ đột nhiên hôn nhau như không coi ai ra gì thực sự là ngoài dự đoán của mọi người, Chiêm Quang ban đầu còn tưởng họ đang diễn kịch, nhưng dáng vẻ của Lục Dữ rõ ràng say mê đắm đuối, không thể nào là giả bộ được.
—— với thân phận của y, Chiêm Quang không nghĩ ra được tại sao y phải hi sinh nhiều đến vậy chỉ để lừa cậu ta.
Bạch Diệc Lăng bị Lục Dữ ôm chặt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi xung quanh loáng thoáng có tiếng hít khí, tâm trí hắn mới vực dậy từ hỗn loạn.
Lục Dữ đang làm gì? Là vì làm Chiêm Quang tin vào mối quan hệ giữa hai người cho nên y mới làm như vậy sao? Ngoại trừ lý do này, Bạch Diệc Lăng không thể nghĩ tới cái nào khác nữa, nhưng mà hình như Lục Dữ cũng không cần phải... cố gắng đến vậy chứ?
Hắn không dám làm động tác gì mạnh, đột nhiên nghiêng đầu, đè giọng nói với Lục Dữ bằng âm lượng cực nhỏ: "Chúng ta... đổi chỗ khác đi."
Bạch Diệc Lăng vừa dứt lời, Lục Dữ đột nhiên bừng tỉnh. Y ngẩn ngơ một lát, nhận ra mình vừa mới làm gì, trong đầu y giờ giống như có một vạn con voi cùng chạy rầm rầm.
Bạch Diệc Lăng: "Hửm?"
Lục Dữ: "..."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Mắt to trừng mắt nhỏ hết ba hiệp, cuối cùng Lục Dữ mới phản ứng được, nhất thời chỉ muốn đập đầu vô cây chết cho rồi, vừa muốn khóc, vừa muốn thẳng thắn nói rõ ràng với hắn, đủ thứ suy nghĩ ùn ùn kéo đến, ngặt nỗi hiện trường còn nhiều bóng đèn hoạt động hết công suất quá.
Y sờ sờ mũi, quẫn bách đáp: "Ừ, ừm."
Lục Dữ bế ngang người lên, gật đầu với Chiêm Quang, nói: "Chiêm Thường Hầu bận rộn công việc, chỗ bản vương cũng không có manh mối gì có thể cung cấp, vậy nên không làm mất thời gian của ngươi nữa."
Chiêm Quang cũng không tiện ngăn cản chuyện tốt của người ta nữa, lập tức khom mình hành lễ, đưa Lục Dữ rời đi.
Mãi đến khi Lục Dữ bế người đi càng lúc càng xa, không còn nhìn thấy bóng dáng, mới có một thị vệ không nhịn được nói bằng giọng tràn ngập hâm mộ: "Đúng là người với người thì không nên so đo, chúng ta ở đây bán mạng đi bắt hung thủ, Hoài Vương Điện hạ thì ôm mỹ nhân, chậc chậc chậc, biết chơi thật."
Chiêm Quang nghiền ngẫm nhìn hắn: "Sao ngươi biết là mỹ nhân, thấy mặt người ta hả?"
Thị vệ đáp: "Đại ca à, xem huynh nói kìa. Hoài Vương Điện hạ quấn người ta kín mít như vậy, đệ muốn thấy lắm mà có thấy được đâu."
Hắn hơi tiếc nuối lắc đầu, rồi lại bổ sung: "Không giấu gì đại ca, đệ chỉ nhìn thấy nửa bên cằm, nhưng chỉ cần nhìn nửa bên cằm này thôi, ở trên đời này đệ chưa từng thấy cô nương thứ hai đẹp như vậy đâu! Chẳng trách ban nãy Hoài Vương Điện hạ cứ như bị câu mất hồn."
Rõ ràng không có chi tiết nào đáng nghi, nhưng không biết tại sao Chiêm Quang cứ cảm thấy có gì đó không ổn, vị mỹ nhân tuyệt sắc được Hoài Vương ôm luôn cho cậu ta cảm giác rất quen, nhưng nhớ lại tất cả những cô gái mình biết thì đều không có ai phù hợp.
Thấy đám thị vệ bên cạnh đứa nào đứa nấy cũng tỏ vẻ hâm mộ, cậu ta chỉ có thể trừng mắt nói: "Đừng nhiều lời nữa, dám bàn luận sau lưng Hoài Vương Điện hạ, các ngươi không sợ bị đánh à? Hung thủ còn chưa bị bắt đâu, lo làm việc đi."
Mọi người đồng loạt thở dài, nhưng cũng không dám lề mề, nhanh chóng tản ra bốn phía tiếp tục tìm kiếm cái kẻ được gọi là hung thủ kia.
Thật ra nơi này không cách phủ của Bạch Diệc Lăng quá xa, nhưng nếu đã diễn thì phải diễn cho trót, Lục Dữ bể hắn đến một nhà trọ gần đó, đặt một gian thượng phòng rồi vội vã ôm người vào trước ánh mắt ái muội của tiểu nhị.
"Khách quan ơi."
Lục Dữ không kiên nhẫn quay đầu lại, tiểu nhị lấm lét xoa hai bàn tay vào nhau, cẩn thận nói một cách lấy lòng: "Quán nhỏ này vốn liếng ít ỏi... Vách tường với giường không quá rắn chắc, các vị khách khác cũng cần nghỉ ngơi, cho nên... ờm... cho nên xin khách quan lúc làm gì đó á, đừng vội vàng quá..."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Hắn lớn vậy rồi nhưng chưa bao giờ được người ta bế đi tới đi lui, còn bế lâu như vậy, vốn trong lòng đã có hơi ngại ngùng rồi, nhưng khi nghe thấy tiểu nhị nói, Bạch Diệc Lăng thật sự cảm thấy từ tận đáy lòng rằng hắn chôn mặt vào lòng Lục Dữ, khỏi phải lộ ra như thế này thật tốt.
Phản ứng của Lục Dữ chậm chạp hơn lúc bình thường rất nhiều, nghe tiểu nhị ngắt ngứ nói xong mới hiểu được gã nói gì, đen mặt ném một thỏi vàng lên quầy.
Tiểu nhị nhìn chằm chặp thỏi vàng kia, không nói mấy câu vô nghĩa nữa, mặt tươi như hoa khom người mời Lục Dữ lên lầu: "Mời khách quan ạ, chúc khách quan chơi vui vẻ!"
Nếu không phải Lục Dữ cảm thấy trong tay mình đang ôm bảo vật quý giá nhất, không nên đánh nhau ẩu đả, y thật sự muốn đạp cái tên lắm mồm này một trận.
Hai người trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng thành công đi vào phòng trọ, Lục Dữ cẩn thận đặt Bạch Diệc Lăng ngồi xuống giường, mình thì chôn chân như bị phạt đứng trước mặt hắn, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ, đầu óc Lục Dữ tỉnh táo lại, nhưng cảm giác khô nóng trong người không hề giảm xuống, trong lòng lộn xộn, y suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, thực sự không thể tin mình thế mà đã hôn Bạch Diệc Lăng, không những vậy còn hôn lâu thật lâu.
Trước kia y cũng chỉ dám nằm mơ như vậy thôi.
Lục Dữ thích Bạch Diệc Lăng, điều này không thể nghi ngờ, nhưng chính vào lúc y thích người này cũng đã biết rõ trong lòng đối phương có người, hơn nữa người kia không phải mình.
Sau đó tuy Bạch Diệc Lăng trông có vẻ đã sớm cắt đứt với Lục Khải, không còn qua lại nữa, nhưng tuổi thơ của hắn gập ghềnh trắc trở, tính cách kiên cường cứng cỏi, Lục Dữ biết càng nhiều thì càng đau lòng. Mà trong lòng thương tiếc càng nhiều lại càng không muốn làm bất cứ chuyện gì ép buộc hắn, khiến hắn không vui.
Một mặt thì khát vọng chiếm hữu, một mặt thì vô cùng trân trọng không dám mạo phạm, mâu thuẫn đan xen trong lòng, đến cùng cảm giác đau lòng chiếm thế thượng phong. Giờ khắc này Lục Dữ chân tay luống cuống, sợ Bạch Diệc Lăng nổi giận với y, không bao giờ muốn qua lại với y nữa.
Y vẫn luôn trầm mặc làm Bạch Diệc Lăng có hơi bồn chồn, bây giờ hắn không đoán được Lục Dữ có ý gì, dù sao nếu tính ra thì cũng là hắn chủ động tiến lên trước... Rốt cuộc có phải Lục Dữ sợ hắn bị bắt đi, vì phối hợp hắn nên mới hi sinh nhiều như vậy không? Mà nếu vậy chẳng phải hắn hại người ta rồi?
Bạch Diệc Lăng cảm thấy hình như có chỗ nào không thể nói rõ, nhưng dù thế nào hắn cũng phải giải thích rõ ràng với Lục Dữ trước, vì thế hắn gỡ mũ áo choàng xuống, nói với Lục Dữ: "Ta, ờm... Ta vừa nãy không phải thật sự muốn... như vậy, với ngươi, ta chỉ muốn giả vờ một chút."
Ta chỉ muốn giả vờ một chút... Chỉ muốn giả vờ một chút... Muốn giả vờ một chút... Giả vờ một... Chút...
Tuy rằng đã nhận ra hành vi của mình không thỏa đáng, nhưng chính tai nghe thấy Bạch Diệc Lăng nói như vậy, Lục Dữ vẫn cảm thấy khóc không ra nước mắt —— thôi xong, y toang rồi.
Lục Dữ moi hết cõi lòng để giải thích: "Ta, ta, ta cũng định phối hợp với ngươi, nhưng mấy ngày trước Mi Sơ cho ta một loại thuốc, ta uống xong đầu óc có chút không rõ ràng lắm..."
Y vốn khẩn thiết nhìn Bạch Diệc Lăng, định nói thật rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh rủ xuống loà xoà, gò má trắng mịn như ngọc, đôi môi hơi chút sưng đỏ của đối phương, Lục Dữ nói không nổi nữa, chật vật dời ánh mắt đi, để ngăn bản thân làm ra chuyện càng sai thêm.
Trên môi vẫn còn cảm giác mềm mại, ấm áp mà ẩm ướt mãi không tiêu tan, dấy lên gợn sóng rung động trong lòng, làm y cảm thấy chưa đã thèm. Lúc hôn lên môi hắn, y cảm thấy tựa như đã hôn thật lâu, tựa như tất cả người cả vật đều đã mờ dần rồi biến mất, lại tựa như chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt lướt qua là ngừng, còn muốn nhiều hơn, lâu hơn nữa.
Chính y cũng hiểu rõ, có lẽ nước thuốc kia thật sự có chút hiệu quả quạt gió thêm củi, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất là ở chỗ nội tâm của y. Rõ ràng thích đối phương muốn chết, mỗi ngày nhìn thấy hắn lại không dám chạm vào cũng không dám nói, lý trí luôn bên bờ vực mất khống chế, một khi không còn gì trói buộc, hiển nhiên sẽ không có cách nào kiềm chế sự rung động này.
Bạch Diệc Lăng khô khan đáp: "Ồ, ra là bởi vì thuốc à."
Lục Dữ nói: "A... Cũng không phải bởi vì thuốc... Là bởi vì ta... Không đúng, đúng vậy là tại thuốc đó, đều do con nhóc Mi Sơ kia, lấy ba thứ lung tung gì đâu cho ta uống..."
Y nói một cách loạn xị, khi nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Bạch Diệc Lăng, rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ đành bụm mặt.
Lục Dữ chán nản cúi đầu, ngàn từ vạn chữ gom lại thành một câu: "Xin lỗi, ta sai rồi."
Bạch Diệc Lăng không biết mình có nên nghiêm trang trả lời "Không sao, cũng không phải ngươi cố ý hôn" hay không.
Nhưng y cố ý mà!
Hoặc là nói "Không sao, thực ra là ta đến gần hôn ngươi trước".
Cảm thấy câu này kỳ cục quá.
Bạch Diệc Lăng: "..."
Rồi xong, toang.
Lục Dữ thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Lăng, trong lòng lại càng ảo não không thôi, đứng ở đây thì cực kỳ xấu hổ, nhưng mà đi thì tiếc. Y nghĩ thầm, hay là biến thành hồ ly đi, biến thành hồ ly làm hắn vui vẻ, biết đâu hắn sẽ quên hết mấy chuyện ngu xuẩn này, A Di Đà Phật.
Thương thay cho một con hồ ly như y, mất mặt đến mức học được cả cách niệm Phật, đã vậy nước thuốc của Mi Sơ còn sót lại một chút hiệu quả, Lục Dữ vừa nghĩ tới, lập tức cầu được ước thấy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Diệc Lăng, hoàng tử trẻ tuổi tuấn tú nháy mắt biến thành một nhóc hồ ly nhỏ nhắn... trọc lông.
Y vẫn chưa nhận ra điều này, nếu đã biến hình rồi thì dứt khoát nhanh nhẹn quơ vuốt dẫm lên mép giường, tiến đến bên cạnh Bạch Diệc Lăng, dùng đầu nhỏ thân thiết dụi lên tay hắn.
Bạch Diệc Lăng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, tựa như có một đám chó điên đang chạy rầm rầm trong đầu, hắn tạm thời quên mất xấu hổ, nắm lấy cơ thể nhỏ trơn bóng của Lục Dữ, sợ hãi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?!"
Gió lạnh phơ phất thổi vào qua ô cửa sổ để mở, quét qua bạn hồ ly trọc lông trần truồng, mát rười rượi.
Lục Dữ: "..."
Y vùi đầu vào trong chăn.
—— Bộ lông của y, thực ra chính là cái áo choàng mà Bạch Diệc Lăng đang khoác trên vai. Trước khi biến thân Lục Dữ chưa mặc lại áo choàng, tiểu hồ ly đương nhiên cũng sẽ không mọc thêm lông. Hay lắm, không những không tỏ vẻ đáng yêu được, hình tượng cute phô mai que cũng đã bị gió cuốn đi luôn rồi.
Là bé hồ ly đáng yêu lông xù xù!
Không phải con heo rụng lông chờ vào nồi!
Nếu không được hun hun cũng có thể được rờ rờ!
Mất hết hình tượng rồi aaaaaaa!
Cái thứ nước thuốc gì đâu, hại chết y rồi!
【 Khẩu hiệu của chúng ta là: Tình gia đình hài hòa ấm áp, tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa! 】
【 Chúc mừng kí chủ, thành công hoàn thành mục tiêu của nhiệm vụ phụ bí mật "Tình huynh đệ"—— cùng tri kỷ trung khuyển hồ tiến hành một lần thăng hoa tình cảm thân mật. ヾ(°°)】
【 Phần thưởng: công cụ thúc đẩy địa vị nhân vật thăng cấp, sau khi khởi động có thể đưa vào sử dụng. 】
【 "Tri kỷ trung khuyển hồ" của ngài đã phối hợp với ngài hoàn thành nhiệm vụ, tăng thêm một huy chương "Hồ ly lông xù ấm áp"! ^_-)≡★ 】
Hệ thống mấy ngày rồi không gặp hí ha hí hửng tuyên bố kết quả nhiệm vụ, còn kèm theo nhạc nền vui tươi rạo rực, tiếng chiêng trống vang trời như thể con nhà ai sắp sửa thành thân.
Lúc Bạch Diệc Lăng nghe được cụm "Hồ ly lông xù ấm áp" không khỏi nhìn Lục Dữ trơn bóng bằng ánh mắt một lời khó nói hết, đầu của y chôn ở trong chăn, hai cái chân sau lộ ra bên ngoài còn đang run rẩy không ngừng. May mà y không nghe được tiếng thông báo của hệ thống, chứ hắn cứ cảm giác tên của cái huy chương này vả bôm bốp vào mặt.
—— nghĩ sao cũng thấy tên "Hồ ly trần truồng ngốc ngếch" mới chính xác. Bạch Diệc Lăng thầm nghĩ.
Sau một hồi im lặng, Bạch Diệc Lăng trả áo choàng lại cho Lục Dữ, Lục Dữ cũng không có tâm trạng tiếp tục làm hồ ly nên biến về như cũ, để có thể sớm quên dáng vẻ ngu xuẩn của mình hồi nãy.
Bạch Diệc Lăng chải tóc cột lên lại, hai người đều khôi phục được một ít thể diện, mặt đối mặt ngồi xuống bàn, nhìn nhau, rồi không nỡ nhìn thẳng mà đồng thời dời ánh mắt.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Đã trễ thế này, sao lúc nãy ngươi lại ngồi dưới tàng cây kia vậy?"
Lục Dữ nhất thời không nghĩ ra được cái cớ khác, đành phải nói thật: "Ta... đi tìm ngươi."
Bạch Diệc Lăng kinh ngạc hỏi: "Tìm ta?"
Lục Dữ dần dần lấy lại suy nghĩ, đáp: "Đúng vậy. Ta đột nhiên nhớ ra một vài tin tức về vụ án ngươi đang điều tra, muốn nói cho ngươi. Nhưng đến rồi mới nhận ra trời đã tối, sợ quấy rầy ngươi ngủ, vốn định đi về, không ngờ chúng ta thế mà gặp được... Ngươi thì sao, đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị mấy người kia đuổi bắt vậy?"
Thật ra y nói nửa thật nửa giả, Lục Dữ đúng là có không ít nghi ngờ, chẳng qua bởi vì sự việc liên quan đến Bạch Diệc Lăng, y lại chưa hoàn toàn chứng thực, bởi vậy tạm thời không nói ra sợ làm hắn rối.
Từ sau khi ra khỏi Ám Vệ Sở, trước mắt y luôn thoáng hiện lên những cảnh tượng kia, mấy ngày liền ngủ không yên, thật sự muốn gặp Bạch Diệc Lăng nhưng lại lo sẽ quấy rầy hắn, nên mới chạy đến gần cổng nhà người ta ngồi một lúc cho đỡ nhớ.
Một tấm lòng si khó tỏ bày, Bạch Diệc Lăng cũng không hỏi thêm, nói với Lục Dữ về mấy chuyện có liên quan đến Hồ Bồng mà mình vừa nghe được.
Lục Dữ nghiêm túc nghe, xong mới trầm ngâm nói: "Nếu là như vậy, thì toàn bộ mọi chuyện đều khớp."
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Lục Dữ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, giương mắt nhìn hắn: "Hồ Bồng chính là Sách Bố Thản, là hung thủ của vụ án lần này, cũng là người năm đó chỉ huy sói hoang mang đứa con nhỏ của Thịnh gia đi —— không phải ngươi vẫn luôn hoài nghi đứa bé Thịnh gia chưa chết sao?"
Y lấy hai quyển sách từ trong ngực ra, đặt lên bàn giữa hai người: "Ngươi nhìn xem cái này. Mấy ngày nay ta nghĩ cách điều tra những ghi chép liên quan đến nạn binh hoả năm đó, nhưng bởi vì tình huống quá hỗn loạn khẩn cấp, hầu như không có ghi chép nào cụ thể và chính xác, chỉ có trong hai bài thơ của Ngô hàn lâm và một bức thư nhà của Trương thái phó là có thể nhìn ra vài manh mối."
Bạch Diệc Lăng mở quyển sách ra, thấy những chỗ ghi chép có chữ "sói" đều được đánh dấu bằng chu sa, bên trên có hai câu thơ, "Lửa rừng soi núi sói, riêng ta mệnh cô liêu", "Một người đứng trên cao, bầy sói bước theo mau".
Tất cả những thứ Lục Dữ điều tra đều là tài liệu có liên quan tới những người năm đó lưu lạc đến gần thôn nhỏ nơi Đoan Kính công chúa sinh con, thơ của Ngô hàn lâm tuy ngắn gọn nhưng cũng thể hiện rõ ràng, lúc ấy ông gặp bầy sói và kẻ chỉ huy đứng giữa chúng ở gần thôn.
—— nói cách khác, việc đứa bé của Thịnh gia bị sói tha đi, rất có thể không phải là một sự kiện ngẫu nhiên.
Hồ Bồng muốn có nó để làm gì? Gã lại ở nơi nào?
Bạch Diệc Lăng lúc nhỏ đi theo Hồ Bồng, bây giờ nhớ lại, không hề có ấn tượng nào về một đứa bé như vậy, chính hắn thì tuổi cũng xấp xỉ, nhưng ba tuổi hắn mới bị Hầu phủ đưa đến, không phù hợp.
Lục Dữ vẫn nhìn Bạch Diệc Lăng như suy tư gì, Bạch Diệc Lăng không chú ý, mở ra bức thư nhà: "... Ngàn đôi mắt sói, ngang nhiên mà nhìn. Nơi đây thôn dân tụ cư, nhưng chưa từng nghe nói có thú dữ xuất hiện, còn tiến lùi theo trật tự, giống như nghe lệnh của con người... Theo đường mà đi, trong hang hình như có tiếng người, giọng nam xen giọng nữ, khó phân biệt rõ..."
Hắn không khỏi hỏi: ""Giọng nam xen giọng nữ, khó phân biệt rõ"? Còn có phụ nữ sao?"
Lục Dữ đáp: "Đúng vậy, vốn cho rằng kẻ chỉ huy bầy sói chính là Hồ Bồng, không ngờ còn có phụ nữ, thật là khó hiểu, nhưng ta nghĩ người phụ nữ bí ẩn này có lẽ chính là mấu chốt giải quyết tất cả vấn đề!"
Bạch Diệc Lăng nghiêm mặt khẽ gật đầu.
Lục Dữ nói: "Ta đã giáp mặt hỏi Ngô hàn lâm và Trương thái phó, đáng tiếc bọn họ không biết được thêm gì nhiều, nhưng có thể bảo đảm tính chân thật..."
Bạch Diệc Lăng nghe trong giọng y xen lẫn áy náy liền nói: "Những tài liệu này đã rất hữu dụng, làm phiền ngươi rồi, đa tạ."
Muốn tìm ra những thứ này giữa biển ghi chép mênh mông phải tiêu tốn không ít công sức, huống chi bức của Trương thái phó là thư nhà, cũng không biết Lục Dữ lấy được bằng cách nào, đã vậy còn cầm đi hỏi người ta.
Lục Dữ cười cười, thấp giọng đáp: "Không phiền."
Giọng y trầm thấp, nhưng không biết tại sao hai chữ đơn giản này lại khiến mặt Bạch Diệc Lăng nóng lên, hắn không đáp lời, không khí vừa mới dịu lại nhờ trò chuyện đàng hoàng xong lại tiếp tục trở nên mờ ám.
Lục Dữ thấy Bạch Diệc Lăng không nói lời nào, trong lòng không khỏi quýnh lên, thầm ngẫm lại những điều mình vừa nói, cảm thấy hình như không có gì không ổn, vì thế lại trộm nhìn Bạch Diệc Lăng.
Vẻ tao nhã và tự phụ thường ngày của y trước mặt người khác đã không còn nữa, bây giờ y chỉ cảm thấy hành vi vừa nãy của mình đúng là chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật sự quá có lỗi với Bạch Diệc Lăng, nghĩ thầm nhất định phải nghĩ cách đền bù để không làm hắn tức giận, bởi vậy cực kì lo sợ bất an.
Bạch Diệc Lăng cúi đầu, nhanh chóng đọc lại thơ và thư nhà thêm hai lần để nhớ kỹ nội dung trên đó. Xong hắn trả lại cho Lục Dữ, thản nhiên nói: "Tóm lại, tuy rằng lúc nãy có xảy ra một chút... tình huống nhỏ, nhưng vẫn thu hoạch rất nhiều. Chờ ta sắp xếp chuyện trong tay cho thỏa đáng sẽ đi đến chỗ này để điều tra."
Lục Dữ nhìn thoáng qua mặt hắn, nhíu mày không đồng ý: "Ta đi."
Bạch Diệc Lăng nói: "Việc này..."
Lục Dữ giơ tay ra hiệu "Ngừng", nói: "Việc này là ta mở đầu, ta cũng muốn đi tra rõ kết cục. Thêm nữa, không chỉ Bắc Tuần Kiểm ti cần ngươi quản lý, nếu ta nhớ không lầm, qua mấy bữa nữa là đến ngày lễ đội mũ của ngươi, chẳng lẽ không cần chuẩn bị gì sao?"
Bạch Diệc Lăng cười cười, đúng thật là hắn đã hai mươi tuổi, qua mấy ngày nữa phải làm lễ đội mũ, nhưng đây cũng không phải chuyện gì đáng trông mong.
Con trai hai mươi đội mũ, có thể lấy tự, xem như thành người trưởng thành. Nhưng tình huống của Bạch Diệc Lăng có chút đặc biệt, sau khi hắn rời khỏi Ám Vệ Sở, được Chỉ huy sứ tiền nhiệm của Bắc Tuần Kiểm ti là Bạch An dạy dỗ đến lớn, cả đời Bạch An không vợ không con, ông đã qua đời năm hắn mười bảy tuổi, trước khi chết đã lấy tự "Hà Quang" cho Bạch Diệc Lăng, nhưng không thể nhìn thấy lễ đội mũ của hắn.
Lễ đội mũ là chuyện lớn của đời người, nghi thức phức tạp rườm rà cần phải chú ý nhiều, trước tiên cần đại vu bói ra ngày lành tháng tốt, sau đó đặt chỗ trước rồi mời khách khứa đến dự lễ.
Trong đó còn cần người thuộc các bộ phận tổ chức, xướng lễ, chính cáo tham dự. Lúc này, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì việc đội mũ thường sẽ do phụ thân đảm nhiệm.
Tạ Thái Phi còn sống, nhưng Bạch Diệc Lăng nhất định sẽ không để ông ta đội mũ cho hắn, càng sẽ không để bất cứ ai trong phủ Vĩnh Định Hầu nhúng tay vào chuyện này. Lễ đội mũ của hắn thì phải do chính hắn sắp xếp, cho dù có người hỗ trợ cũng có đủ thứ chuyện phải lo, nghĩ thôi đã thấy sốt ruột, đương nhiên không chờ mong nổi.
Lục Dữ cũng hiểu điều này, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Trong lễ Gia quan, ngươi mời ai làm chính cáo?"
Bạch Diệc Lăng đáp: "Tạ Trường Phong."
Nghe thấy cái tên này, Lục Dữ ngẩn người, sau đó y nhớ ra thân phận của người này, không khỏi cười nói: "Quả là một người thích hợp, chiêu này hay!"
Tạ Trường Phong chức quan không lớn, trước mắt chỉ là một quan Biên tu* nho nhỏ ở Hàn lâm viện, năm nay năm mươi hai tuổi. Nhưng vai vế của ông rất cao, ngay cả Tạ Thái Phi cũng phải gọi một tiếng tộc thúc, tính ra cũng xem như là tộc trưởng của gia tộc họ Tạ.
(*) Chức quan giữ việc soạn quốc sử và thực lục
Bạch Diệc Lăng mời ông đến vừa hợp tình vừa hợp lý, thể hiện tuy hắn đã sửa họ nhưng không quên gốc gác, mà quan trọng hơn là, Tạ Thái Phi hoàn toàn không thể nào phản bác.
Nếu ông ta thể hiện sự bất mãn đối với người được chọn thì chẳng khác nào bất kính với tộc trưởng, cho dù có là Hầu gia cũng sẽ bị gia tộc ghét bỏ. Thật không biết Bạch Diệc Lăng dùng cách gì mà có thể mời được Tạ Trường Phong.
Lục Dữ biết Bạch Diệc Lăng rất thông minh, hoàn toàn không cần y lo lắng, nên y không hỏi thêm về mấy người được chọn khác mà chỉ nói: "Trong phủ của ta có mấy lễ quan với mấy ma ma, đều là phụ hoàng ép đưa cho ta, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, vừa hay bây giờ chỗ ngươi có việc, ngày mai ta phái họ qua, ngươi dùng giúp ta được không?"
Y muốn giúp đỡ mà cũng dùng lý do rất độc đáo, Bạch Diệc Lăng không khỏi bật cười: "Hoài Vương Điện hạ nói gì vậy chứ. Chỉ cần người của quý phủ không chê chỗ ta cơm canh đạm bạc là tốt rồi."
Lục Dữ hào sảng đáp: "Đương nhiên là đến chỗ ngươi làm việc rồi về chỗ ta ăn cơm. Ngươi cứ giao việc cho bọn họ, còn mình thì nghỉ ngơi cho tốt, ta tranh thủ điều tra mấy chuyện cần tra cho xong, nhanh chóng từ bên thôn bên kia về đây tham gia lễ của ngươi."
Y nửa đùa nửa thật: "Biết đâu ngày đó ta còn có thể tặng cho ngươi một món quà lớn đấy."Lục Dữ cảm thấy, sống trên đời hơn hai mươi năm, trong tim y hình như đã có một đóa hoa đang từ từ nở rộ.
Có chút ngứa ngáy, có chút ấm áp, lại có chút thỏa mãn làm người ta muốn rơi nước mắt vì cảm động.
Lòng y tràn đầy vui sướng và thoải mái, muốn bao lấy đóa hoa kia trong lòng bàn tay mà che chở, rồi lại cẩn thận không dám đụng vào, sợ quấy nhiễu vẻ đẹp lộng lẫy này, bởi vậy luống cuống tay chân, trân trọng vạn phần.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hai người bọn họ đột nhiên hôn nhau như không coi ai ra gì thực sự là ngoài dự đoán của mọi người, Chiêm Quang ban đầu còn tưởng họ đang diễn kịch, nhưng dáng vẻ của Lục Dữ rõ ràng say mê đắm đuối, không thể nào là giả bộ được.
—— với thân phận của y, Chiêm Quang không nghĩ ra được tại sao y phải hi sinh nhiều đến vậy chỉ để lừa cậu ta.
Bạch Diệc Lăng bị Lục Dữ ôm chặt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi xung quanh loáng thoáng có tiếng hít khí, tâm trí hắn mới vực dậy từ hỗn loạn.
Lục Dữ đang làm gì? Là vì làm Chiêm Quang tin vào mối quan hệ giữa hai người cho nên y mới làm như vậy sao? Ngoại trừ lý do này, Bạch Diệc Lăng không thể nghĩ tới cái nào khác nữa, nhưng mà hình như Lục Dữ cũng không cần phải... cố gắng đến vậy chứ?
Hắn không dám làm động tác gì mạnh, đột nhiên nghiêng đầu, đè giọng nói với Lục Dữ bằng âm lượng cực nhỏ: "Chúng ta... đổi chỗ khác đi."
Bạch Diệc Lăng vừa dứt lời, Lục Dữ đột nhiên bừng tỉnh. Y ngẩn ngơ một lát, nhận ra mình vừa mới làm gì, trong đầu y giờ giống như có một vạn con voi cùng chạy rầm rầm.
Bạch Diệc Lăng: "Hửm?"
Lục Dữ: "..."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Mắt to trừng mắt nhỏ hết ba hiệp, cuối cùng Lục Dữ mới phản ứng được, nhất thời chỉ muốn đập đầu vô cây chết cho rồi, vừa muốn khóc, vừa muốn thẳng thắn nói rõ ràng với hắn, đủ thứ suy nghĩ ùn ùn kéo đến, ngặt nỗi hiện trường còn nhiều bóng đèn hoạt động hết công suất quá.
Y sờ sờ mũi, quẫn bách đáp: "Ừ, ừm."
Lục Dữ bế ngang người lên, gật đầu với Chiêm Quang, nói: "Chiêm Thường Hầu bận rộn công việc, chỗ bản vương cũng không có manh mối gì có thể cung cấp, vậy nên không làm mất thời gian của ngươi nữa."
Chiêm Quang cũng không tiện ngăn cản chuyện tốt của người ta nữa, lập tức khom mình hành lễ, đưa Lục Dữ rời đi.
Mãi đến khi Lục Dữ bế người đi càng lúc càng xa, không còn nhìn thấy bóng dáng, mới có một thị vệ không nhịn được nói bằng giọng tràn ngập hâm mộ: "Đúng là người với người thì không nên so đo, chúng ta ở đây bán mạng đi bắt hung thủ, Hoài Vương Điện hạ thì ôm mỹ nhân, chậc chậc chậc, biết chơi thật."
Chiêm Quang nghiền ngẫm nhìn hắn: "Sao ngươi biết là mỹ nhân, thấy mặt người ta hả?"
Thị vệ đáp: "Đại ca à, xem huynh nói kìa. Hoài Vương Điện hạ quấn người ta kín mít như vậy, đệ muốn thấy lắm mà có thấy được đâu."
Hắn hơi tiếc nuối lắc đầu, rồi lại bổ sung: "Không giấu gì đại ca, đệ chỉ nhìn thấy nửa bên cằm, nhưng chỉ cần nhìn nửa bên cằm này thôi, ở trên đời này đệ chưa từng thấy cô nương thứ hai đẹp như vậy đâu! Chẳng trách ban nãy Hoài Vương Điện hạ cứ như bị câu mất hồn."
Rõ ràng không có chi tiết nào đáng nghi, nhưng không biết tại sao Chiêm Quang cứ cảm thấy có gì đó không ổn, vị mỹ nhân tuyệt sắc được Hoài Vương ôm luôn cho cậu ta cảm giác rất quen, nhưng nhớ lại tất cả những cô gái mình biết thì đều không có ai phù hợp.
Thấy đám thị vệ bên cạnh đứa nào đứa nấy cũng tỏ vẻ hâm mộ, cậu ta chỉ có thể trừng mắt nói: "Đừng nhiều lời nữa, dám bàn luận sau lưng Hoài Vương Điện hạ, các ngươi không sợ bị đánh à? Hung thủ còn chưa bị bắt đâu, lo làm việc đi."
Mọi người đồng loạt thở dài, nhưng cũng không dám lề mề, nhanh chóng tản ra bốn phía tiếp tục tìm kiếm cái kẻ được gọi là hung thủ kia.
Thật ra nơi này không cách phủ của Bạch Diệc Lăng quá xa, nhưng nếu đã diễn thì phải diễn cho trót, Lục Dữ bể hắn đến một nhà trọ gần đó, đặt một gian thượng phòng rồi vội vã ôm người vào trước ánh mắt ái muội của tiểu nhị.
"Khách quan ơi."
Lục Dữ không kiên nhẫn quay đầu lại, tiểu nhị lấm lét xoa hai bàn tay vào nhau, cẩn thận nói một cách lấy lòng: "Quán nhỏ này vốn liếng ít ỏi... Vách tường với giường không quá rắn chắc, các vị khách khác cũng cần nghỉ ngơi, cho nên... ờm... cho nên xin khách quan lúc làm gì đó á, đừng vội vàng quá..."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Hắn lớn vậy rồi nhưng chưa bao giờ được người ta bế đi tới đi lui, còn bế lâu như vậy, vốn trong lòng đã có hơi ngại ngùng rồi, nhưng khi nghe thấy tiểu nhị nói, Bạch Diệc Lăng thật sự cảm thấy từ tận đáy lòng rằng hắn chôn mặt vào lòng Lục Dữ, khỏi phải lộ ra như thế này thật tốt.
Phản ứng của Lục Dữ chậm chạp hơn lúc bình thường rất nhiều, nghe tiểu nhị ngắt ngứ nói xong mới hiểu được gã nói gì, đen mặt ném một thỏi vàng lên quầy.
Tiểu nhị nhìn chằm chặp thỏi vàng kia, không nói mấy câu vô nghĩa nữa, mặt tươi như hoa khom người mời Lục Dữ lên lầu: "Mời khách quan ạ, chúc khách quan chơi vui vẻ!"
Nếu không phải Lục Dữ cảm thấy trong tay mình đang ôm bảo vật quý giá nhất, không nên đánh nhau ẩu đả, y thật sự muốn đạp cái tên lắm mồm này một trận.
Hai người trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng thành công đi vào phòng trọ, Lục Dữ cẩn thận đặt Bạch Diệc Lăng ngồi xuống giường, mình thì chôn chân như bị phạt đứng trước mặt hắn, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ, đầu óc Lục Dữ tỉnh táo lại, nhưng cảm giác khô nóng trong người không hề giảm xuống, trong lòng lộn xộn, y suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, thực sự không thể tin mình thế mà đã hôn Bạch Diệc Lăng, không những vậy còn hôn lâu thật lâu.
Trước kia y cũng chỉ dám nằm mơ như vậy thôi.
Lục Dữ thích Bạch Diệc Lăng, điều này không thể nghi ngờ, nhưng chính vào lúc y thích người này cũng đã biết rõ trong lòng đối phương có người, hơn nữa người kia không phải mình.
Sau đó tuy Bạch Diệc Lăng trông có vẻ đã sớm cắt đứt với Lục Khải, không còn qua lại nữa, nhưng tuổi thơ của hắn gập ghềnh trắc trở, tính cách kiên cường cứng cỏi, Lục Dữ biết càng nhiều thì càng đau lòng. Mà trong lòng thương tiếc càng nhiều lại càng không muốn làm bất cứ chuyện gì ép buộc hắn, khiến hắn không vui.
Một mặt thì khát vọng chiếm hữu, một mặt thì vô cùng trân trọng không dám mạo phạm, mâu thuẫn đan xen trong lòng, đến cùng cảm giác đau lòng chiếm thế thượng phong. Giờ khắc này Lục Dữ chân tay luống cuống, sợ Bạch Diệc Lăng nổi giận với y, không bao giờ muốn qua lại với y nữa.
Y vẫn luôn trầm mặc làm Bạch Diệc Lăng có hơi bồn chồn, bây giờ hắn không đoán được Lục Dữ có ý gì, dù sao nếu tính ra thì cũng là hắn chủ động tiến lên trước... Rốt cuộc có phải Lục Dữ sợ hắn bị bắt đi, vì phối hợp hắn nên mới hi sinh nhiều như vậy không? Mà nếu vậy chẳng phải hắn hại người ta rồi?
Bạch Diệc Lăng cảm thấy hình như có chỗ nào không thể nói rõ, nhưng dù thế nào hắn cũng phải giải thích rõ ràng với Lục Dữ trước, vì thế hắn gỡ mũ áo choàng xuống, nói với Lục Dữ: "Ta, ờm... Ta vừa nãy không phải thật sự muốn... như vậy, với ngươi, ta chỉ muốn giả vờ một chút."
Ta chỉ muốn giả vờ một chút... Chỉ muốn giả vờ một chút... Muốn giả vờ một chút... Giả vờ một... Chút...
Tuy rằng đã nhận ra hành vi của mình không thỏa đáng, nhưng chính tai nghe thấy Bạch Diệc Lăng nói như vậy, Lục Dữ vẫn cảm thấy khóc không ra nước mắt —— thôi xong, y toang rồi.
Lục Dữ moi hết cõi lòng để giải thích: "Ta, ta, ta cũng định phối hợp với ngươi, nhưng mấy ngày trước Mi Sơ cho ta một loại thuốc, ta uống xong đầu óc có chút không rõ ràng lắm..."
Y vốn khẩn thiết nhìn Bạch Diệc Lăng, định nói thật rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh rủ xuống loà xoà, gò má trắng mịn như ngọc, đôi môi hơi chút sưng đỏ của đối phương, Lục Dữ nói không nổi nữa, chật vật dời ánh mắt đi, để ngăn bản thân làm ra chuyện càng sai thêm.
Trên môi vẫn còn cảm giác mềm mại, ấm áp mà ẩm ướt mãi không tiêu tan, dấy lên gợn sóng rung động trong lòng, làm y cảm thấy chưa đã thèm. Lúc hôn lên môi hắn, y cảm thấy tựa như đã hôn thật lâu, tựa như tất cả người cả vật đều đã mờ dần rồi biến mất, lại tựa như chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt lướt qua là ngừng, còn muốn nhiều hơn, lâu hơn nữa.
Chính y cũng hiểu rõ, có lẽ nước thuốc kia thật sự có chút hiệu quả quạt gió thêm củi, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất là ở chỗ nội tâm của y. Rõ ràng thích đối phương muốn chết, mỗi ngày nhìn thấy hắn lại không dám chạm vào cũng không dám nói, lý trí luôn bên bờ vực mất khống chế, một khi không còn gì trói buộc, hiển nhiên sẽ không có cách nào kiềm chế sự rung động này.
Bạch Diệc Lăng khô khan đáp: "Ồ, ra là bởi vì thuốc à."
Lục Dữ nói: "A... Cũng không phải bởi vì thuốc... Là bởi vì ta... Không đúng, đúng vậy là tại thuốc đó, đều do con nhóc Mi Sơ kia, lấy ba thứ lung tung gì đâu cho ta uống..."
Y nói một cách loạn xị, khi nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Bạch Diệc Lăng, rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ đành bụm mặt.
Lục Dữ chán nản cúi đầu, ngàn từ vạn chữ gom lại thành một câu: "Xin lỗi, ta sai rồi."
Bạch Diệc Lăng không biết mình có nên nghiêm trang trả lời "Không sao, cũng không phải ngươi cố ý hôn" hay không.
Nhưng y cố ý mà!
Hoặc là nói "Không sao, thực ra là ta đến gần hôn ngươi trước".
Cảm thấy câu này kỳ cục quá.
Bạch Diệc Lăng: "..."
Rồi xong, toang.
Lục Dữ thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Lăng, trong lòng lại càng ảo não không thôi, đứng ở đây thì cực kỳ xấu hổ, nhưng mà đi thì tiếc. Y nghĩ thầm, hay là biến thành hồ ly đi, biến thành hồ ly làm hắn vui vẻ, biết đâu hắn sẽ quên hết mấy chuyện ngu xuẩn này, A Di Đà Phật.
Thương thay cho một con hồ ly như y, mất mặt đến mức học được cả cách niệm Phật, đã vậy nước thuốc của Mi Sơ còn sót lại một chút hiệu quả, Lục Dữ vừa nghĩ tới, lập tức cầu được ước thấy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Diệc Lăng, hoàng tử trẻ tuổi tuấn tú nháy mắt biến thành một nhóc hồ ly nhỏ nhắn... trọc lông.
Y vẫn chưa nhận ra điều này, nếu đã biến hình rồi thì dứt khoát nhanh nhẹn quơ vuốt dẫm lên mép giường, tiến đến bên cạnh Bạch Diệc Lăng, dùng đầu nhỏ thân thiết dụi lên tay hắn.
Bạch Diệc Lăng khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, tựa như có một đám chó điên đang chạy rầm rầm trong đầu, hắn tạm thời quên mất xấu hổ, nắm lấy cơ thể nhỏ trơn bóng của Lục Dữ, sợ hãi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?!"
Gió lạnh phơ phất thổi vào qua ô cửa sổ để mở, quét qua bạn hồ ly trọc lông trần truồng, mát rười rượi.
Lục Dữ: "..."
Y vùi đầu vào trong chăn.
—— Bộ lông của y, thực ra chính là cái áo choàng mà Bạch Diệc Lăng đang khoác trên vai. Trước khi biến thân Lục Dữ chưa mặc lại áo choàng, tiểu hồ ly đương nhiên cũng sẽ không mọc thêm lông. Hay lắm, không những không tỏ vẻ đáng yêu được, hình tượng cute phô mai que cũng đã bị gió cuốn đi luôn rồi.
Là bé hồ ly đáng yêu lông xù xù!
Không phải con heo rụng lông chờ vào nồi!
Nếu không được hun hun cũng có thể được rờ rờ!
Mất hết hình tượng rồi aaaaaaa!
Cái thứ nước thuốc gì đâu, hại chết y rồi!
【 Khẩu hiệu của chúng ta là: Tình gia đình hài hòa ấm áp, tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa! 】
【 Chúc mừng kí chủ, thành công hoàn thành mục tiêu của nhiệm vụ phụ bí mật "Tình huynh đệ"—— cùng tri kỷ trung khuyển hồ tiến hành một lần thăng hoa tình cảm thân mật. ヾ(°°)】
【 Phần thưởng: công cụ thúc đẩy địa vị nhân vật thăng cấp, sau khi khởi động có thể đưa vào sử dụng. 】
【 "Tri kỷ trung khuyển hồ" của ngài đã phối hợp với ngài hoàn thành nhiệm vụ, tăng thêm một huy chương "Hồ ly lông xù ấm áp"! ^_-)≡★ 】
Hệ thống mấy ngày rồi không gặp hí ha hí hửng tuyên bố kết quả nhiệm vụ, còn kèm theo nhạc nền vui tươi rạo rực, tiếng chiêng trống vang trời như thể con nhà ai sắp sửa thành thân.
Lúc Bạch Diệc Lăng nghe được cụm "Hồ ly lông xù ấm áp" không khỏi nhìn Lục Dữ trơn bóng bằng ánh mắt một lời khó nói hết, đầu của y chôn ở trong chăn, hai cái chân sau lộ ra bên ngoài còn đang run rẩy không ngừng. May mà y không nghe được tiếng thông báo của hệ thống, chứ hắn cứ cảm giác tên của cái huy chương này vả bôm bốp vào mặt.
—— nghĩ sao cũng thấy tên "Hồ ly trần truồng ngốc ngếch" mới chính xác. Bạch Diệc Lăng thầm nghĩ.
Sau một hồi im lặng, Bạch Diệc Lăng trả áo choàng lại cho Lục Dữ, Lục Dữ cũng không có tâm trạng tiếp tục làm hồ ly nên biến về như cũ, để có thể sớm quên dáng vẻ ngu xuẩn của mình hồi nãy.
Bạch Diệc Lăng chải tóc cột lên lại, hai người đều khôi phục được một ít thể diện, mặt đối mặt ngồi xuống bàn, nhìn nhau, rồi không nỡ nhìn thẳng mà đồng thời dời ánh mắt.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Đã trễ thế này, sao lúc nãy ngươi lại ngồi dưới tàng cây kia vậy?"
Lục Dữ nhất thời không nghĩ ra được cái cớ khác, đành phải nói thật: "Ta... đi tìm ngươi."
Bạch Diệc Lăng kinh ngạc hỏi: "Tìm ta?"
Lục Dữ dần dần lấy lại suy nghĩ, đáp: "Đúng vậy. Ta đột nhiên nhớ ra một vài tin tức về vụ án ngươi đang điều tra, muốn nói cho ngươi. Nhưng đến rồi mới nhận ra trời đã tối, sợ quấy rầy ngươi ngủ, vốn định đi về, không ngờ chúng ta thế mà gặp được... Ngươi thì sao, đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị mấy người kia đuổi bắt vậy?"
Thật ra y nói nửa thật nửa giả, Lục Dữ đúng là có không ít nghi ngờ, chẳng qua bởi vì sự việc liên quan đến Bạch Diệc Lăng, y lại chưa hoàn toàn chứng thực, bởi vậy tạm thời không nói ra sợ làm hắn rối.
Từ sau khi ra khỏi Ám Vệ Sở, trước mắt y luôn thoáng hiện lên những cảnh tượng kia, mấy ngày liền ngủ không yên, thật sự muốn gặp Bạch Diệc Lăng nhưng lại lo sẽ quấy rầy hắn, nên mới chạy đến gần cổng nhà người ta ngồi một lúc cho đỡ nhớ.
Một tấm lòng si khó tỏ bày, Bạch Diệc Lăng cũng không hỏi thêm, nói với Lục Dữ về mấy chuyện có liên quan đến Hồ Bồng mà mình vừa nghe được.
Lục Dữ nghiêm túc nghe, xong mới trầm ngâm nói: "Nếu là như vậy, thì toàn bộ mọi chuyện đều khớp."
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Lục Dữ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, giương mắt nhìn hắn: "Hồ Bồng chính là Sách Bố Thản, là hung thủ của vụ án lần này, cũng là người năm đó chỉ huy sói hoang mang đứa con nhỏ của Thịnh gia đi —— không phải ngươi vẫn luôn hoài nghi đứa bé Thịnh gia chưa chết sao?"
Y lấy hai quyển sách từ trong ngực ra, đặt lên bàn giữa hai người: "Ngươi nhìn xem cái này. Mấy ngày nay ta nghĩ cách điều tra những ghi chép liên quan đến nạn binh hoả năm đó, nhưng bởi vì tình huống quá hỗn loạn khẩn cấp, hầu như không có ghi chép nào cụ thể và chính xác, chỉ có trong hai bài thơ của Ngô hàn lâm và một bức thư nhà của Trương thái phó là có thể nhìn ra vài manh mối."
Bạch Diệc Lăng mở quyển sách ra, thấy những chỗ ghi chép có chữ "sói" đều được đánh dấu bằng chu sa, bên trên có hai câu thơ, "Lửa rừng soi núi sói, riêng ta mệnh cô liêu", "Một người đứng trên cao, bầy sói bước theo mau".
Tất cả những thứ Lục Dữ điều tra đều là tài liệu có liên quan tới những người năm đó lưu lạc đến gần thôn nhỏ nơi Đoan Kính công chúa sinh con, thơ của Ngô hàn lâm tuy ngắn gọn nhưng cũng thể hiện rõ ràng, lúc ấy ông gặp bầy sói và kẻ chỉ huy đứng giữa chúng ở gần thôn.
—— nói cách khác, việc đứa bé của Thịnh gia bị sói tha đi, rất có thể không phải là một sự kiện ngẫu nhiên.
Hồ Bồng muốn có nó để làm gì? Gã lại ở nơi nào?
Bạch Diệc Lăng lúc nhỏ đi theo Hồ Bồng, bây giờ nhớ lại, không hề có ấn tượng nào về một đứa bé như vậy, chính hắn thì tuổi cũng xấp xỉ, nhưng ba tuổi hắn mới bị Hầu phủ đưa đến, không phù hợp.
Lục Dữ vẫn nhìn Bạch Diệc Lăng như suy tư gì, Bạch Diệc Lăng không chú ý, mở ra bức thư nhà: "... Ngàn đôi mắt sói, ngang nhiên mà nhìn. Nơi đây thôn dân tụ cư, nhưng chưa từng nghe nói có thú dữ xuất hiện, còn tiến lùi theo trật tự, giống như nghe lệnh của con người... Theo đường mà đi, trong hang hình như có tiếng người, giọng nam xen giọng nữ, khó phân biệt rõ..."
Hắn không khỏi hỏi: ""Giọng nam xen giọng nữ, khó phân biệt rõ"? Còn có phụ nữ sao?"
Lục Dữ đáp: "Đúng vậy, vốn cho rằng kẻ chỉ huy bầy sói chính là Hồ Bồng, không ngờ còn có phụ nữ, thật là khó hiểu, nhưng ta nghĩ người phụ nữ bí ẩn này có lẽ chính là mấu chốt giải quyết tất cả vấn đề!"
Bạch Diệc Lăng nghiêm mặt khẽ gật đầu.
Lục Dữ nói: "Ta đã giáp mặt hỏi Ngô hàn lâm và Trương thái phó, đáng tiếc bọn họ không biết được thêm gì nhiều, nhưng có thể bảo đảm tính chân thật..."
Bạch Diệc Lăng nghe trong giọng y xen lẫn áy náy liền nói: "Những tài liệu này đã rất hữu dụng, làm phiền ngươi rồi, đa tạ."
Muốn tìm ra những thứ này giữa biển ghi chép mênh mông phải tiêu tốn không ít công sức, huống chi bức của Trương thái phó là thư nhà, cũng không biết Lục Dữ lấy được bằng cách nào, đã vậy còn cầm đi hỏi người ta.
Lục Dữ cười cười, thấp giọng đáp: "Không phiền."
Giọng y trầm thấp, nhưng không biết tại sao hai chữ đơn giản này lại khiến mặt Bạch Diệc Lăng nóng lên, hắn không đáp lời, không khí vừa mới dịu lại nhờ trò chuyện đàng hoàng xong lại tiếp tục trở nên mờ ám.
Lục Dữ thấy Bạch Diệc Lăng không nói lời nào, trong lòng không khỏi quýnh lên, thầm ngẫm lại những điều mình vừa nói, cảm thấy hình như không có gì không ổn, vì thế lại trộm nhìn Bạch Diệc Lăng.
Vẻ tao nhã và tự phụ thường ngày của y trước mặt người khác đã không còn nữa, bây giờ y chỉ cảm thấy hành vi vừa nãy của mình đúng là chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật sự quá có lỗi với Bạch Diệc Lăng, nghĩ thầm nhất định phải nghĩ cách đền bù để không làm hắn tức giận, bởi vậy cực kì lo sợ bất an.
Bạch Diệc Lăng cúi đầu, nhanh chóng đọc lại thơ và thư nhà thêm hai lần để nhớ kỹ nội dung trên đó. Xong hắn trả lại cho Lục Dữ, thản nhiên nói: "Tóm lại, tuy rằng lúc nãy có xảy ra một chút... tình huống nhỏ, nhưng vẫn thu hoạch rất nhiều. Chờ ta sắp xếp chuyện trong tay cho thỏa đáng sẽ đi đến chỗ này để điều tra."
Lục Dữ nhìn thoáng qua mặt hắn, nhíu mày không đồng ý: "Ta đi."
Bạch Diệc Lăng nói: "Việc này..."
Lục Dữ giơ tay ra hiệu "Ngừng", nói: "Việc này là ta mở đầu, ta cũng muốn đi tra rõ kết cục. Thêm nữa, không chỉ Bắc Tuần Kiểm ti cần ngươi quản lý, nếu ta nhớ không lầm, qua mấy bữa nữa là đến ngày lễ đội mũ của ngươi, chẳng lẽ không cần chuẩn bị gì sao?"
Bạch Diệc Lăng cười cười, đúng thật là hắn đã hai mươi tuổi, qua mấy ngày nữa phải làm lễ đội mũ, nhưng đây cũng không phải chuyện gì đáng trông mong.
Con trai hai mươi đội mũ, có thể lấy tự, xem như thành người trưởng thành. Nhưng tình huống của Bạch Diệc Lăng có chút đặc biệt, sau khi hắn rời khỏi Ám Vệ Sở, được Chỉ huy sứ tiền nhiệm của Bắc Tuần Kiểm ti là Bạch An dạy dỗ đến lớn, cả đời Bạch An không vợ không con, ông đã qua đời năm hắn mười bảy tuổi, trước khi chết đã lấy tự "Hà Quang" cho Bạch Diệc Lăng, nhưng không thể nhìn thấy lễ đội mũ của hắn.
Lễ đội mũ là chuyện lớn của đời người, nghi thức phức tạp rườm rà cần phải chú ý nhiều, trước tiên cần đại vu bói ra ngày lành tháng tốt, sau đó đặt chỗ trước rồi mời khách khứa đến dự lễ.
Trong đó còn cần người thuộc các bộ phận tổ chức, xướng lễ, chính cáo tham dự. Lúc này, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì việc đội mũ thường sẽ do phụ thân đảm nhiệm.
Tạ Thái Phi còn sống, nhưng Bạch Diệc Lăng nhất định sẽ không để ông ta đội mũ cho hắn, càng sẽ không để bất cứ ai trong phủ Vĩnh Định Hầu nhúng tay vào chuyện này. Lễ đội mũ của hắn thì phải do chính hắn sắp xếp, cho dù có người hỗ trợ cũng có đủ thứ chuyện phải lo, nghĩ thôi đã thấy sốt ruột, đương nhiên không chờ mong nổi.
Lục Dữ cũng hiểu điều này, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Trong lễ Gia quan, ngươi mời ai làm chính cáo?"
Bạch Diệc Lăng đáp: "Tạ Trường Phong."
Nghe thấy cái tên này, Lục Dữ ngẩn người, sau đó y nhớ ra thân phận của người này, không khỏi cười nói: "Quả là một người thích hợp, chiêu này hay!"
Tạ Trường Phong chức quan không lớn, trước mắt chỉ là một quan Biên tu* nho nhỏ ở Hàn lâm viện, năm nay năm mươi hai tuổi. Nhưng vai vế của ông rất cao, ngay cả Tạ Thái Phi cũng phải gọi một tiếng tộc thúc, tính ra cũng xem như là tộc trưởng của gia tộc họ Tạ.
(*) Chức quan giữ việc soạn quốc sử và thực lục
Bạch Diệc Lăng mời ông đến vừa hợp tình vừa hợp lý, thể hiện tuy hắn đã sửa họ nhưng không quên gốc gác, mà quan trọng hơn là, Tạ Thái Phi hoàn toàn không thể nào phản bác.
Nếu ông ta thể hiện sự bất mãn đối với người được chọn thì chẳng khác nào bất kính với tộc trưởng, cho dù có là Hầu gia cũng sẽ bị gia tộc ghét bỏ. Thật không biết Bạch Diệc Lăng dùng cách gì mà có thể mời được Tạ Trường Phong.
Lục Dữ biết Bạch Diệc Lăng rất thông minh, hoàn toàn không cần y lo lắng, nên y không hỏi thêm về mấy người được chọn khác mà chỉ nói: "Trong phủ của ta có mấy lễ quan với mấy ma ma, đều là phụ hoàng ép đưa cho ta, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, vừa hay bây giờ chỗ ngươi có việc, ngày mai ta phái họ qua, ngươi dùng giúp ta được không?"
Y muốn giúp đỡ mà cũng dùng lý do rất độc đáo, Bạch Diệc Lăng không khỏi bật cười: "Hoài Vương Điện hạ nói gì vậy chứ. Chỉ cần người của quý phủ không chê chỗ ta cơm canh đạm bạc là tốt rồi."
Lục Dữ hào sảng đáp: "Đương nhiên là đến chỗ ngươi làm việc rồi về chỗ ta ăn cơm. Ngươi cứ giao việc cho bọn họ, còn mình thì nghỉ ngơi cho tốt, ta tranh thủ điều tra mấy chuyện cần tra cho xong, nhanh chóng từ bên thôn bên kia về đây tham gia lễ của ngươi."
Y nửa đùa nửa thật: "Biết đâu ngày đó ta còn có thể tặng cho ngươi một món quà lớn đấy."
- -------------------------------------------------------
nhục không để đâu cho hết Hoài Vương ơi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.