Tuy Lục Dữ không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng y lại cảm thấy không ổn, chỉ là ngay sau đó, lúc Bạch Diệc Lăng vừa vuốt lông y vừa nói "Giúp ta chút nhé", Lục Dữ không ngần ngại quên đi luôn chút lòng cảnh giác ít ỏi của mình, vô cùng hưởng thụ đong đưa đuôi gật đầu với hắn. Đám Thường Ngạn Bác còn đang hỏi những người dân đã nhìn thấy manh mối, nhưng ban nãy mọi người hóng hớt đến là hưng phấn, bây giờ lại ấp a ấp úng nói không rõ, cũng không biết do sợ nên quên hay là do kiêng kị ma nữ, sợ dính dáng tới mấy thứ không sạch sẽ nên không dám mở miệng. Bạch Diệc Lăng ôm hồ ly đi qua, đám người lại hưng phấn xôn xao. Bạch Diệc Lăng nhấc Lục Dữ lên đưa ra trước mặt mọi người: "Mọi người xem xem, đây là gì?" Vừa rồi có rất nhiều người thấy hắn đón lấy một vật nhỏ màu đỏ rực từ giữa không trung, chỉ là động tác của Lục Dữ quá nhanh, Bạch Diệc Lăng lại trực tiếp ôm y vào trong ngực, bọn họ cũng không thấy rõ đó là vật gì, lúc này hắn cho xem, mọi người mới bắt đầu bàn tán: "Mau coi kìa, cái thứ Bạch đại nhân giơ lên không phải một con hồ ly sao?" "Chời ơi, cưng quá, nhỏ quá, non quá! Ở đâu ra kia?" "Tránh ra tránh ra, đừng có cản đường, để ta nhìn với! Ta chưa bao giờ nhìn thấy hồ ly sống luôn đó!" "Vừa rồi ta thấy, hình như là từ trên trời rơi xuống!" ... Lông tơ Lục Dữ hỗn độn trong gió, móng vuốt bám vào bàn tay Bạch Diệc Lăng, im lặng nhìn nhân loại dưới đất tranh nhau vây xem, khen mình đáng yêu vô tri, chỉ biết câm nín. Bạch Diệc Lăng nói: "Mọi người cũng biết, hồ ly chính là vật tượng trưng cho điềm lành, nó xuất hiện ở đây đương nhiên cũng không phải là trùng hợp, mà là vì giải quyết tai họa cho mọi người." Hắn vừa nói như vậy, mọi người ngay lập tức chấp nhận. Tuy Tấn Quốc coi hồ ly là điều may mắn, nhưng hồ ly thường ở trong chốn núi sâu, lại nhanh nhẹn linh hoạt, không thường xuất hiện trong sinh hoạt của người dân, điều này cũng làm cho tộc chúng nó tăng thêm rất nhiều cảm giác thần bí, bây giờ nó xuất hiện ở chỗ có người mới chết, được bao người chứng kiến, nhất định không phải trùng hợp! Đặc biệt là, con hồ ly này còn đáng yêu như thế, ngoan ngoãn như thế! Vì vậy, lập tức có người vung tay, kêu lớn: "Trời giáng thần hồ, tất sinh điềm lành!" Những người còn lại cũng hoan hô: "Trời giáng thần hồ, tất sinh điềm lành!" Còn có người nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có thể cầu nguyện không? Có thể sờ không?" "Nhìn cho đỡ thèm là được, sờ cái gì mà sờ!" Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ đều cảm thấy da đầu tê dại. Bạch Diệc Lăng nói: "Đúng vậy, cho nên mọi người không cần vì chuyện vừa rồi mà sợ hãi, thần... thần hồ xuất hiện, đúng là tới tiêu tai giải ách, các ngươi có manh mối gì thì cứ nói đừng ngại, cung cấp manh mối chính là tích góp phúc báo, nói xong rồi có thể cầu nguyện với thần hồ!" Hắn lắc lắc Lục Dữ, hỏi: "Thần hồ, sắp xếp như vậy, ngài có vừa lòng không?" Lục Dữ thấy chết không sờn gật gật đầu. "Gật đầu! Gật đầu luôn kìa! Nó nghe hiểu được tiếng người!" "Quả nhiên là thần hồ, còn thông minh hơn con chó nhà ta nữa!" "So sánh kiểu gì vậy cha, tôn trọng thần hồ một chút, đừng chọc giận ngài ấy... Quan gia, ta có manh mối, cho ta cầu nguyện đi!" Những người ban nãy còn ấp úng trở nên hưng phấn, cùng nhau xông lên trước, mồm năm miệng mười kể lại tất tần tật những gì mình nghe được thấy được, Bạch Diệc Lăng xoa xoa đầu Lục Dữ, nhỏ giọng nói với y xin lỗi làm phiền rồi, sau đó liền đặt Lục Dữ lên một cái trên bàn có trải đệm mềm được dọn từ quán rượu ra. Mọi người cung cấp manh mối xong liền sôi nổi đi đến trước mặt Lục Dữ, chắp tay trước ngực cầu nguyện, vô số người ồn ào, nháy mắt đã vây quanh bé con hồ ly nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, cũng may những người này còn biết kính sợ, không có giơ tay lên sờ, nếu không hôm nay chỉ sợ sẽ biến thành ngày Lục Dữ trọc lông. "Thần hồ, cầu ngài phù hộ việc làm ăn buôn bán nhà ta suôn sẻ thuận lợi, tiền bạc đầy nhà! Đến lúc đó ta sẽ đúc một bức tượng hồ ly bằng vàng cho ngài, ngày đêm cung phụng!" "Xin cho ta đề tên trên bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tiên ạ!" "Thần hồ, ta muốn sinh con trai, ngài có thể nghe thấy không? Sinh con trai ——" "Tín nữ ở chỗ này dập đầu với hồ ly đại tiên, cầu xin ngài làm người mà ta thích cũng thích ta, đầu bạc răng long, ân ái cả đời ạ!" "Thần hồ." Lục Dữ thầm nói với chính mình, "Nhìn ngươi vì làm cho người ta thích mà nỗ lực đến vậy, xin ban cho chính mình một nhân duyên đi." Người của Bắc Tuần Kiểm ti hiển nhiên đều biết con tiểu hồ ly luôn thân thiết với Bạch Diệc Lăng này, Thường Ngạn Bác nhân lúc hai tốp người thay nhau lên, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Bạch Diệc Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Lục ca, nó sẽ không hận ngươi chứ?" Bạch Diệc Lăng do dự đáp: "Hẳn là sẽ không đâu, ta đã thương lượng với nó rồi, chính nó đồng ý giúp đỡ..." 【 Tích phân: +50. 】 【 Bởi vì tích phân thường xuyên gia tăng, sửa thành mỗi tháng tổng kết một lần, tổng tích phân tháng này: 1300. 】 "..." Bạch Diệc Lăng mỉm cười, chân thành nói thêm: "Nó là một con hồ ly ngoan." Thường Ngạn Bác: "..." Giọng điệu này sao mà... giống như nhà có vợ hiền vậy trời? Hồ ly ngoan Lục Dữ ban lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất cho mọi người, cuối cùng số người có thể cung cấp manh mối hữu dụng cũng có hạn, Bắc Tuần Kiểm ti nói sắp hỏi xong rồi, y mới lặng lẽ thở phào. Trên lầu cách đó không xa, Thượng Kiêu và hồ ly Tề Ký cùng nhau tựa vào cửa sổ, nhìn xuống phía dưới quan sát hình ảnh mà đời này khó gặp được, nín cười suýt ngất. Lục Dữ vô tình ngẩng đầu, tức khắc xuyên qua cửa sổ khắc hoa thấy hai khuôn mặt méo mó. "..." Thượng Kiêu bế Tề Ký, vội vàng rụt đầu lại. Tình hình hiện tại đã được điều tra rõ ràng, đám đông còn lưu luyến không muốn đi nhưng vẫn bị buộc giải tán, hiện trường chỉ còn lại có nhóm quan sai điều tra vụ án. Bạch Diệc Lăng bế tiểu hồ ly trên bàn lên, vuốt vuốt đám lông trên đầu y, nói: "Vất vả cho ngươi rồi." Hồ ly tức khắc mất đi vẻ suy sút, phe phẩy cái đuôi, đôi mắt cong cong, dùng đầu dụi vào cánh tay Bạch Diệc Lăng, như là đang nói: "Không vất vả, ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì." Thường Ngạn Bác thấy mà thèm, đứng ở bên cạnh cũng sờ soạng đuôi cáo một phen, sau đó nhân lúc trước khi y quay đầu cắn, rất có kinh nghiệm rút tay về. Nhưng thay vào đó Bạch Diệc Lăng giơ tay vỗ Thường Ngạn Bác một cái, ôm hồ ly vào trong lồng ngực, sau đó thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc ta đứng ở trên cao, hình như nhìn thấy đầu kia của sợi dây dẫn tới Nguyệt Hạ Các." Thường Ngạn Bác cả kinh hỏi: "Hả? Đó không phải thanh lâu chỗ chúng ta vừa ăn cơm sao?" Lỗ tai Lục Dữ giật giật. Bạch Diệc Lăng đáp: "Đúng vậy. Nhưng ta không chắc lắm, bây giờ ta đi theo sợi dây qua bên kia xem, ngươi theo dõi kỹ khu vực xung quanh, để tránh xuất hiện nhân vật khả nghi thì phải cẩn thận —— dù cho nói thế nào, một kẻ sau khi giết người còn treo thi thể lên, đều không phải thể loại bình thường gì." Thường Ngạn Bác nói: "Ta hiểu rồi, Lục ca, ngươi cũng cẩn thận." Hắn ta liếc nhìn Lục Dữ, hỏi: "Ngươi qua đó, chắc không tiện mang theo hồ ly đâu ha, có muốn ta chăm sóc nó giúp ngươi không?" Hai móng Lục Dữ nắm chặt vạt áo Bạch Diệc Lăng. Bạch Diệc Lăng cười nói: "Ta sợ ngươi bị cắn, thôi bỏ đi." Hắn mang theo Lục Dữ nhảy lên sợi dây lần nữa, một tay cầm đèn, dưới ánh sáng của đèn phân biệt rõ phương hướng của bó dây dưới chân, bạch y tung bay, thân hình uyển chuyển, bay đến hướng bên kia. Kỹ năng khinh công này của hắn được luyện ra từ hồi ở Ám Vệ Sở, thực sự giống như vừa rồi mọi người cảm thán, tựa trích tiên cưỡi mây mà đi. Vài người còn chưa đi xa không khỏi dừng chân ngửa đầu, nhìn lên trên không. Chỉ thấy hắn động tác tiêu sái, cầm trong tay đèn sáng, lấy bầu trời đầy tinh tú phía sau lưng làm bối cảnh, càng khiến cho thân bạch y kia đặc biệt loá mắt, dưới ánh trăng tỏa ra khí phách như sương tuyết tuôn rơi. Chung quanh im ắng, mãi đến khi bóng dáng ấy vụt qua bầu trời đêm, đi xa hơn một chút, tiếng hoan hô mới chợt phun trào, từ mặt đất bốc thẳng lên trời, khiến cho không khí xung quanh đều tràn ngập vui mừng và tán thưởng. Càng ngày càng gần điểm đến, mũi chân Bạch Diệc Lăng khẽ nhấn lên sợi dây, thân hình hơi hơi khựng lại, hắn nheo mắt đánh giá phía trước. Chỉ thấy sợi dây dài vắt qua đầu tường, xuyên qua đình viện Nguyệt Hạ Các. Nơi đó hẳn là hậu viện, đèn dầu lưa thưa, trống vắng không người, nhưng trên cái cây lớn trong viện vẫn còn treo mấy chiếc đèn lồng hình thỏ trắng. Bạch Diệc Lăng quay đầu, đứng giữa không trung ra hiệu với Thường Ngạn Bác ở phía xa, Thường Ngạn Bác hiểu ý gật đầu, Bạch Diệc Lăng lập tức đi vào bên trong. Sảnh ngoài Nguyệt Hạ Các lúc này rất náo nhiệt, tiếng đàn sáo du dương, tạo nên một thế giới yên bình của riêng nó. Bạch Diệc Lăng vẫn chưa kinh động người khác, phát hiện một đầu khác của sợi dây bị cố định dưới cửa sổ của một sương phòng, trong phòng đen như mực, không có bất cứ động tĩnh nào. Hắn treo cây đèn trong tay lên cái cây lớn bên cạnh, nghiêng người nhảy lên, dẫm lên cửa sổ mà không chút tiếng động, giống như một con mèo. Dáng người hắn gầy gò, không gian nhỏ hẹp vì thế cũng coi như đủ chứa, hắn nhẹ nhàng dùng tay thử đẩy cửa sổ, không chút xê dịch, đã bị gài lại từ bên trong. Hắn không chút hoang mang, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thép mảnh, nhét qua khe cửa sổ, móc vào rồi nhấc lên, cửa sổ khoan thai mở ra, mùi máu tanh xen lẫn hư thối khuếch tán ra ngoài. Mùi không nồng nhưng hắn lập tức ngửi thấy, trong rất nhiều hồi ức không thoải mái xưa kia, đều luôn đi cùng với thứ mùi này —— Sinh mạng bị đe dọa, miệng vết thương thối rữa, tiếng rên đau đớn trầm thấp... Những thứ này đan xen trong không gian nhỏ hẹp và khép kín, không khí không thể lưu thông, thống khổ cũng dần dần lên men theo. Đó là, mùi của cái chết. Tai Bạch Diệc Lăng ù ù, tầm nhìn mờ mịt, cửa sổ trước mặt dường như đang có máu tươi chói mắt thấm ra, sắp sửa nhấn chìm hắn. Trán hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, gần như muốn nôn ra, ngón tay không tự giác siết chặt, dằm trên cửa sổ đâm vào tay, mang đến cảm giác đau đớn, sau đó tay hắn bỗng nhiên bị người nắm lấy. Lục Dữ trầm giọng kêu: "A Lăng!" Tiếng kêu này làm hắn đột nhiên tỉnh táo lại từ trong lốc xoáy quá khứ, Bạch Diệc Lăng ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đong đầy quan tâm. Máu tươi và tiếng rên rỉ thống khổ chợt tan đi, trong sân trống không, tiếng cười cùng tiếng ca vang lên từ sảnh ngoài, cảnh sắc trước mắt Bạch Diệc Lăng chậm rãi rõ ràng, toàn thân mồ hôi như mưa. Chuyện ở Ám Vệ Sở đã qua đi nhiều năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn như bóng đè quấn lấy tim hắn, kéo hắn chìm vào biển máu. Lục Dữ không biết đã nhảy ra khỏi ngực hắn từ lúc nào, biến thành hình người, cùng Bạch Diệc Lăng đứng trên cửa sổ. Nhìn thấy Bạch Diệc Lăng đột nhiên rùng mình, Lục Dữ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán đối phương, thấp giọng hỏi: "Lạnh không?" Bạch Diệc Lăng lắc đầu, vẫn còn ngơ ngác vì vừa dứt khỏi ác mộng, thấp giọng đáp: "Ta nhớ lại lúc còn ở Ám Vệ Sở..." Lục Dữ nín thở, Bạch Diệc Lăng lại không nói nữa, đổi đề tài: "Chuyện nhỏ thôi, vào đi." Lục Dữ bỏ tay ra khỏi vai hắn, Bạch Diệc Lăng ngước mắt nở nụ cười với y, tay đẩy nhẹ cửa sổ một cái, hít một hơi sâu rồi nhảy vào căn phòng đen như mực. Mùi máu bên trong càng đậm hơn, nếu không đoán sai, án mạng đã xảy ra ở đây. Bạch Diệc Lăng quét mắt nhìn sơ khắp căn phòng nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài, xác nhận không có dị thường nào khác, rồi mới cầm lấy giá cắm nến trên bàn đặt xuống đất, phất tay bật hỏa chiết đốt lửa lên. Lục Dữ cũng nhảy vào theo, y hỏi: "Cô gái kia bị người ta giết chết ở chỗ này sao?" Ban nãy lúc y ở ngoài làm linh vật có nghe được một ít về vụ án, nhưng nghe không được tỉ mỉ lắm, cũng không nhìn thấy thi thể. Bạch Diệc Lăng quay đầu lại định nói chuyện, thấy Lục Dữ lại bật cười: "Ngươi biến về rồi à?" Lục Dữ cười đáp: "Thế này cho nhẹ." Một thân lông tơ đỏ như lửa dường như chiếu sáng hiện trường giết người âm u, bóng tối trong không khí cũng tựa như đã tản đi một ít. Bạch Diệc Lăng không khỏi nghĩ, có lẽ hồ ly thật sự giống trong lời đồn, có thể xóa đi đau khổ và mang lại bình an. Hắn kể lại tình huống lúc phát hiện thi thể và tình trạng của nó một cách đơn giản cho Lục Dữ nghe. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ của hắn, trên người cô gái đó có rất nhiều vết thương, không phải chết do một cú trí mạng, mà là bị hành hạ đến chết. Thậm chí có vài vết thương còn không phải do con người làm, mà bị con dã thú nào đó cắn xé ra. Lục Dữ nói: "Ở nơi kiểu này sẽ có dã thú sao?" Bạch Diệc Lăng đáp: "Kỳ thực ban đầu ta thấy những vết thương kia giống như bị chó cắn. Nhưng hàm răng của chó hẳn không thể bén nhọn đến như vậy, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, càng thấy giống sói hoặc báo hơn." Lục Dữ tiếp lời: "Là sói." Bạch Diệc Lăng ngẩn ra, thấy tiểu hồ ly dùng móng vuốt kéo ra vài sợi lông cứng màu xám rơi trên đất. Hắn vân vê nhúm lông, nghiêm mặt lại nói: "Nhìn những chỗ khác xem sao." Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, không nhìn ra chút dấu vết nào cho thấy có người đã bị giết, từ nơi này còn có thể nghe rõ tiếng nhạc ở sảnh ngoài hơn. Bạch Diệc Lăng phát hiện đây cũng không phải phòng riêng hay phòng ngủ của vị cô nương nào, mà là một gác mái nhỏ độc lập. Có tổng cộng hai cái cửa sổ, một là cái hắn vừa nhảy vào, hướng về phía hậu viện, một cái khác thì hướng ra đài ca vũ đối diện sảnh ngoài. Bởi vì hắn cố ý đặt giá cắm nến ở góc chết rồi mới thắp lửa, cho nên lúc này ánh sáng trong phòng cũng không bị bên ngoài phát hiện. Trong phòng không có giường, nhưng có một cái tủ lớn và một cái bàn trang điểm, trên bàn tùy ý bày ít son phấn, không có gì đặc biệt. Lục Dữ nhảy đến bên cạnh tủ quần áo, dùng đầu mở cửa tủ ra, bên trong có vài bộ vũ y mới tinh. Bạch Diệc Lăng lấy một bộ váy trong số đó ra, giống hệt bộ mà cô gái kia mặc lúc chết. Hắn nhìn quét một vòng trên mặt đất, lấy một cái khăn ra nhúng vào chậu nước, ngồi xổm xuống dùng sức chà trên sàn nhà hai cái, trên khăn bỗng dính màu đỏ nhạt. Quả nhiên. Bạch Diệc Lăng siết chặt tay, cầm cái khăn kia, nói: "Xem ra đây đúng là nơi cô gái đó bị giết." Lục Dữ hỏi: "Tiếp theo ngươi muốn làm gì?" Bạch Diệc Lăng khom lưng ôm y lên, nói: "Vừa nãy lúc ta tiến vào đã ra hiệu cho người theo dõi kỹ Nguyệt Hạ Các, có khi bọn họ đang kiểm tra người trong thanh lâu. Chờ bên bọn họ có tin tức, lại suy xét áp dụng hành động tiếp theo, phòng này lát nữa cũng tạm thời khóa lại." Hắn xoa đầu Lục Dữ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài: "Chúng ta đi vào từ cửa chính, tìm một chỗ ngồi chờ." Ban đêm vốn là thời điểm Nguyệt Hạ Các ăn nên làm ra nhất, ai ngờ lại có mấy quan sai tới, lập tức ảnh hưởng không ít khách, làm cho bà chủ nôn nóng muốn chết. Bạch Diệc Lăng vừa bước vào đại sảnh, liền có một vị mỹ phụ trung niên đi tới đón, lôi kéo tay áo hắn cười nói: "Lục ca, ngài xem ngài cũng là khách quen của nơi này, mọi người có chuyện gì thì thương lượng nhẹ nhàng, có thể nói chút chút cho ta biết không, các ngài như thế... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ!" Bạch Diệc Lăng rất thống khoái: "Ở chỗ này của các ngươi, cách đây không lâu có một cô nương mất mạng." Người phụ nữ kia lắp bắp kinh hãi, đêm nay bà ta bận rộn đón khách, thanh lâu là nơi hỗn độn, có nữ hài lúc bị bán vào đây tâm không cam tình không nguyện, có ý định tự sát, phản kháng khách, thậm chí tự hủy dung mạo và lén lút phá thai... Chuyện gì cũng có thể phát sinh, nhưng lĩnh vực màu xám như thế này, thế lực rắc rối khó gỡ, chỉ cần không vi phạm luật pháp thì quan phủ không quản lí được. Thế nhưng Bạch Diệc Lăng này không dễ trêu chọc, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm hắn phải tự thân ra trận? Tuy rằng bà ta không còn trẻ nhưng vẫn luôn chăm sóc bản thân thoả đáng, vô cùng quyến rũ, vừa hấp háy mắt là đã rưng rưng đẫm lệ, nhìn thấy mà thương, còn cố ý vô tình dụi dụi vào ngực Bạch Diệc Lăng: "Sao có thể như thế, thật là nghiệt ngã mà. Bạch đại nhân, các cô nương ở đây người nào người nấy cũng như hoa như ngọc, còn đang lúc xuân thì, sao có thể nói mất là mất chứ?" "Ta muốn quậy." Lục Dữ nằm trong ngực Bạch Diệc Lăng, cảm nhận được áp lực, vì thế thầm nghĩ trong lòng. Cũng may ngay trước khi bà chủ nhào vào lòng Bạch Diệc Lăng, hắn đột nhiên vươn tay ra, cách tay áo nhấn một cái lên đầu vai bà ta, sau đó lui về phía sau một bước. Hắn lại cười nói: "Nào, bà chủ Thúy, đứng vững nào, án mạng không liên quan đến ngươi. Không cần nhào vào lòng ta vẫn có thể nói cho ngươi nghe." Vấn đề chủ yếu là, tuy bà ta nhào vào lòng hắn, nhưng nhào vào rồi ai chiếm tiện nghi hơn thì khó mà nói. Thúy Nương khẽ bĩu môi, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nghe Bạch Diệc Lăng tóm tắt mấy điểm chính, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu bà ta mới run giọng nói: "Giết người ở trong lâu của ta, giết người xong còn treo lên thả ra ngoài, đây quả là điên rồi! Bạch đại nhân, ngài muốn tra ra sao, thiếp thân nhất định sẽ hợp tác, dù thế nào cũng phải bắt được hung thủ!" Bạch Diệc Lăng đáp: "Đương nhiên, một lát nữa còn phải hỏi các cô nương, tiểu nhị ở nơi này, ngươi để ý kĩ một chút, biết cái gì cũng phải nói với huynh đệ bọn ta đấy." Thúy Nương gật đầu, trịnh trọng hành lễ với Bạch Diệc Lăng, đến lúc này mới biết hắn đúng là đã nể mặt, bằng không chuyện trong Nguyệt Hạ Các có người bị giết mà truyền ra ngoài thì bà ta khỏi làm ăn gì được nữa. Bạch Diệc Lăng khoanh tay, thản nhiên nhìn bà ta khom lưng cúi đầu, hơi nhướng mày, cười nói: "Được rồi, ngươi đi đi. Ta đi gặp Mi Sơ." Hắn rất quen thuộc nơi này, không cần người dẫn đường, lập tức đi về phía lầu hai, Lục Dữ không thể nhịn được nữa, thấp giọng hỏi: "Khách quen sao?" Bạch Diệc Lăng cười đáp: "Coi là vậy đi." Lục Dữ chỉ cảm thấy nụ cười của hắn thật chói mắt, lời nói ra như đâm vào tim, rõ ràng y đang âm thầm nghiến răng, trong giọng điệu cố tình còn phải mang chút vui cười, trông như không thèm để ý, trên thực tế lại cực kì để ý mà nói: "Quen biết lâu như vậy, mà ta cũng không biết Bạch Chỉ huy sứ là một nhân vật phong lưu "thỏa vui say trước mắt", tiếc là lúc trước không thể đi cùng ngươi. Có điều lúc nào cũng nhìn thấy hoa lựu chỉ vàng (1),chỉ có sắc thái đơn thuần mà không thể chạm đến chân tâm, xem lâu rồi sẽ không nhàm chán sao?" Y tự nhận thấy giọng điệu mình rất bình thường, nhưng nói ra rồi lại nghe mùi chua lè, Bạch Diệc Lăng hiểu ra Lục Dữ có lẽ đã hiểu lầm, tuy rằng không biết chuyện mình thường tới thanh lâu thì có gì làm y không vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng buồn cười. —— một con hồ ly chui trong ngực mình, nghiền ngẫm từng chữ một trong bài thơ như vậy, thật sự là cực kỳ thú vị. Hôm nay hắn ra ngoài vốn không phải vì công vụ, không đeo đao, bên hông có cắm một cây quạt xếp bằng bạch ngọc. Bạch Diệc Lăng rút cây quạt ra, nhẹ nhàng gõ quạt lên mũi hồ ly, trêu đùa: "Lời này sai rồi. Có câu "Hoa thơm trong khoảnh khắc, làm bướm mãi vấn vương. Duyên trời cho vốn ngắn, đến rồi đi lạ thường" (2),sắc đẹp vốn có tính chất nhất thời, càng nhìn càng mới, càng nhiều càng tốt, sao có thể chán được?" Hắn dạo nhà thổ mà còn đúc kết ra kinh nghiệm, nói lý lẽ rõ ràng vậy đấy! Lục Dữ phát hiện Bạch Diệc Lăng này, cũng chỉ có bề ngoài nhìn đứng đắn, kỳ thật trong xương rất là ngông cuồng tùy ý, bình thường đội cái lốt lạnh lùng riết quen, mới làm người ta xem nhẹ sự giảo hoạt và... xấu xa của hắn. Tính cách hai người họ dường như đối lập nhau. Hồ tộc trời sinh phong lưu không kiềm chế, nhưng Lục Dữ nhìn bề ngoài chay mặn không kị, không lựa lời, thực tế lại chỉ nhớ thương một người, nhất định phải đào tim đào phổi, trong mắt trong lòng đều là hắn, hận không thể moi hết mấy lời trong lòng ra nói cho hắn nghe, để hắn tin tưởng vào tình cảm của y. Bạch Diệc Lăng lại sát phạt quyết đoán, chí công vô tư, ngươi thấy dáng vẻ hắn cực kỳ chính trực cực kỳ ngay thẳng thế thôi, chứ thực chất ý tưởng xấu xa nhiều muốn chết, ngày nào tâm tình tốt thì trêu chọc ngươi mấy câu, hoàn toàn không thể phân biệt câu nào là thật câu nào là giả, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, mê muội đắm chìm trong đó, mà hắn thì lại như không có chuyện gì. Đây mới giống một con hồ ly thật sự, tựa như hương hoa trong gió, làm người ta không bắt giữ được, lại càng muốn ôm trong vòng tay. Phần lớn thời gian Lục Dữ đều cảm thấy đau lòng thay cho hắn, yêu quý trân trọng hắn, chỉ là đôi khi, tiếp xúc với một mặt như thế này của Bạch Diệc Lăng, y thật sự rất ngứa răng, hận không thể bắt hắn ngoan ngoãn nghe lời mình. Muốn bắt hắn... Lục Dữ bị kiểu ngụy biện vô nghĩa của Bạch Diệc Lăng làm cho tức mụ đầu, rồi lại cảm thấy khoác một thân lông hồ ly nóng quá trời quá đất, không làm y hạ hỏa được, vì thế Lục Dữ dùng móng vuốt đẩy cây quạt của Bạch Diệc Lăng ra, nhảy khỏi ngực hắn đáp xuống đất, nháy mắt khôi phục hình người. Bạch Diệc Lăng giật mình nhìn y: "Ô, ngươi đây là...?" Lục Dữ đầy mùi giấm, không còn chút phong độ nào, trầm giọng cả giận nói: "Sắp đi gặp giai nhân, không thể để Bạch Chỉ huy sứ chiếm hết nổi bật mãi được, ta cũng phải duy trì hình tượng tốt đẹp chứ. Đi thôi." Bạch Diệc Lăng hiểu rõ, nhìn dáng vẻ của y rồi thầm đánh giá, nếu tính tình bá đạo tổng hồ lại bị kích hoạt, y nhất định phải là anh tuấn tiêu sái đệ nhất thiên hạ, hắn có thể hiểu được tâm lí này. Hắn nhẹ nhàng cười, xoay cây quạt trong tay, vỗ lên vai Lục Dữ, nói: "Vậy đi thôi. Chỉ có điều vị giai nhân này, xinh đẹp chỉ là điều đứng thứ hai, cái chính là sức lớn tàn nhẫn, có phong thái khác biệt, Điện hạ không thất vọng là tốt rồi." Lục Dữ sửng sốt, Bạch Diệc Lăng đã dẫn y đi lên lầu. (1) Câu thơ này nằm trong bài "Sinh tra tử - Mấy khi quan nhàn nhã" (生查子·官身几日闲) của Yến Cơ Đạo (晏几道). Mình tra trên mạng chưa thấy có bản dịch nên mình dịch sơ ra luôn: Mấy khi quan nhàn nhã Thế sự chưa bàn xong Anh thời không còn trẻ Tôi thời thôi bận lòng Rượu lựu hoa thơm ngát, "Chỉ vàng"* thắm tình ca Thỏa vui say trước mắt, Chớ trách đời vội qua. (*) "Chỉ vàng" là tên một bài hát Đã sửa bài thơ lại thành câu 5 chữ hết rồi nha („ಡωಡ„) (2) Còn đây là bài "Sinh tra tử - Hoa thơm trong khoảnh khắc" (生查子·狂花顷刻香) cùng tác giả
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]