Đêm xuân se lạnh, tiểu lâu đứng sừng sững một mình, hoa tỏa hương khắp vườn.
Gió nhẹ tựa như không ngủ, ngập ngừng đẩy cửa sổ giấy vang lên tiếng loạt soạt, ánh trăng rơi xuống mặt đất, tạo ra làn sương trắng như một tấm màn lụa mỏng.
Trong phòng, một bó hoa lê thanh nhã cắm trong bình ngọc được đặt trên bệ cửa sổ, chầm chậm tỏa ra hương thơm phảng phất như có như không, thoang thoảng lửng lơ trong không khí.
Trên mặt đất trải tấm thảm mềm mại màu vàng nhạt, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là vườn hoa xinh đẹp, trên chiếc bàn làm bằng gỗ lê vàng tốt nhất bày các loại trái cây và rượu ngon, chỉ là chủ nhân ngồi trước mặt lại tựa như không có tâm trạng tận hưởng, mấy thứ này đều không có chút dấu hiệu cho thấy đã bị đụng vào.
Hoài Vương Điện hạ tôn quý đang u sầu ngồi trước bàn gỗ lê, gương mặt đẹp đẽ được ánh nến chiếu lên một tầng ấm áp, chiếu ra bóng của hàng lông mi mảnh dài. Lúc này, giữa mày y chất đầy sầu não, một tay chống cằm, một tay khác chán chường coi quả nho như đạn cầu mà vân vê, nội tâm đang tiến hành lần tự hỏi nghiêm túc nhất cuộc đời này.
—— Lục Dữ đang cân nhắc, làm thế nào để thổ lộ dịu dàng-lãng mạn-không thất lễ-dễ hiểu-hơn nữa sẽ không bị cự tuyệt đây?
Kết bái huynh đệ gì đó, y không muốn nghe lại lần nữa đâu.
Lục Dữ thở dài, về phương diện này, y thật sự không có kinh nghiệm gì sất.
Bây giờ Thượng Kiêu và Tề Ký đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985026/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.