Nhìn thấy trượng phu, Lục Mạt trừng mắt hỏi ông: "Ngươi cũng tới, tại sao lại muốn gạt ta! Ngươi mau nói cho ta biết, người kia, hắn đến cùng nói thế nào!"
Giữa đôi phu thê này, hiển nhiên là trượng phu tính cách đôn hậu hơn chút, Thịnh Miện nhẹ nhàng vỗ lưng thê tử, thấp giọng nói: "Xin lỗi, hài tử... đúng là không còn nữa. Tiểu Mạt, là ta không bảo vệ tốt các ngươi."
Lục Mạt hung hăng đẩy ông, lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy!"
Trong mắt Thịnh Miện cũng chứa đầy khổ sở, nhưng ở trước mặt thê tử, ông lại không rơi nước mắt giống như vừa rồi khi đứng ở trên điện, chỉ tùy ý để Lục Mạt xô đẩy, cánh tay vẫn như cũ vững vàng đỡ người bà.
Lục Mạt đẩy mấy cái, sức lực trên tay càng ngày càng nhỏ, bà vừa nhấc mắt là có thể thấy tóc bạc bên tai trượng phu, trong lòng biết bọn họ vốn cũng đau thương như nhau, lại cảm thấy đau lòng —— từ sau khi xảy ra sự kiện kia, Thịnh Miện không thống khổ ít hơn bà là bao, thậm chí người nam nhân này vẫn luôn tự trách, cho rằng là do chính mình không bảo vệ được vợ con.
Bà bỗng nhiên vùi đầu trên vai Thịnh Miện, thất thanh gào khóc: "Tại sao lại là nhà chúng ta, tại sao lại là con chúng ta! Tại sao chứ..." Rõ ràng phu thê bọn họ đã làm việc thiện, lễ kính Phật Tổ nhiều năm như vậy, rõ ràng cả nhà bọn họ đều nhớ thương cốt nhục này nhiều đến thế, nhưng bao phen kỳ vọng bao phen giãy giụa, cuối cùng vẫn là công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985023/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.