Bên kia Thịnh Đạc và Bạch Diệc Lăng tìm tới trước nhất, đám Thịnh Tri và Lục Dữ rơi lại phía sau một chút, Thịnh Đạc liếc mắt nhìn thấy muội muội gặp nạn, lúc đó liền cuống lên, muốn xông tới nhưng không kịp, trong cái khó ló cái khôn, quơ tay lấy một cái chân hươu treo bên hông ngựa ném ra.
Y nhắm vô cùng chuẩn xác, chân hươu bay vụt qua giữa móng vuốt con báo và cơ thể Thịnh Lịch, con báo bị đụng trúng, hơi khựng lại một lát. Nhưng cũng chỉ trong một lát, ngay sau đó con báo gầm một tiếng, vùng thoát khỏi chân hươu, lần thứ hai lao về phía hai người trước mặt.
Mắt thấy sắp dính tới mạng người, Bạch Diệc Lăng đạp yên ngựa nhảy lên, bổ nhào về phía trước, trường đao trong tay cũng chưa rút, trực tiếp xoay tay cầm cả vỏ đao tung một chiêu "nghĩa vô phản cố", đao thế kính cấp, phân phong phách lưu*, giữa không trung vang lên tiếng kim loại lanh lảnh, như cầu vồng hiện ra, chống đỡ con báo lớn đang nhào tới trước mặt.
(*) Thế đao vừa nhanh vừa mạnh, như bổ được gió, chẻ được không khí
Thịnh Lịch và Tạ Phàn trở về từ cõi chết, đồng thời ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy đối phương vung tay áo lên, bóng lưng yếu ớt gầy gò, chỉ là eo lưng thẳng tắp, khí thế bức người, chỉ đứng ở đó là đã khiến người ta có cảm giác lóa mắt do bị đao sương kiếm tuyết chiếu rọi.
Sau đó, Thịnh Đạc cũng quên mình vọt tới, xách cổ áo hai người, một đường kéo về phía sau, một mặt khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985012/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.