*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồi ức, luôn có thể dễ dàng đánh tan ngụy trang của một người, Lục Khải nhìn Bạch Diệc Lăng, không tự chủ nói: "Ta vẫn luôn đối đãi ngươi như vậy, chúng ta quen biết hơn mười năm, ta chưa từng nghe qua ngươi oán giận, ngươi từ trước tới nay cũng không nói với ta, những lời này."
Hắn ta chợt dừng: "Ta cho rằng ngươi sẽ không để ý."
Bạch Diệc Lăng hời hợt nói: "Khi đó cam tâm tình nguyện, thấy không đáng kể, nên không oán giận. Chỉ là hiện tại ta không muốn nữa."
Không thích, cho nên mới không muốn. Không có ai là kẻ ngốc, không có ai tình nguyện trước mặt người khác hạ thấp bản thân, bốn chân chấm đất làm một con chó.
Lục Khải lặng im trong chốc lát, bình phục trái tim bởi vì câu nói này mà đột nhiên đau đớn, cũng cảm thấy có chút không biết làm sao.
Giữa hai người yên tĩnh không hề có một tiếng động, cách đó không xa trên sân khấu vẫn như cũ chiêng trống vang trời, công phu biến diện của con hát kia xuất thần nhập hóa, vậy mà đã đổi trang phục diễn thành của đàn ông, đang xướng câu của Hầu Triều Tông trong 《Đào hoa phiến》:
"NgõChu Lâu một đường nghiêng ngả, vương tôn ngồi xe phú quý xa hoa. Mộc lan soi bónghai bờ, chẳng bằng đào mận hoa chờ gió xuân."
Mấy câu được y xướng lên triền miên uyển chuyển, nhu tình chân thành, nhưng giọng hát lại hồn hậu, nghe ra xác thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985001/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.