*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng khóc này như một cái bạt tai, vả cho mặt tên gia đinh kia bỏng rát, không chỉ riêng gã há hốc mồm, những người bên cạnh cũng đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Cứ cho là đứa nhỏ này vẫn còn sống, vừa nãy không lên tiếng cũng có thể miễn cưỡng dùng lý do bị lạnh hoặc bị doạ ngất đi để giải thích, nhưng nam tử mặc áo xanh này rõ ràng chỉ là đi ngang qua, làm thế nào hắn nhìn ra tất cả những điều này?
Mọi người nhìn Bạch Diệc Lăng, Bạch Diệc Lăng tạm thời không rảnh giải thích nghi vấn của bọn họ, đứa nhỏ này nằm trong ngực hắn khua tay múa chân khóc lớn, làm cho lòng hắn rất hoảng loạn.
Bạch Diệc Lăng chưa từng ôm con nít, vỗ lung tung mấy cái, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Lục Dữ đứng bên cạnh nhìn qua, có vẻ như rất quan tâm.
Lúc nãy người này trượng nghĩa ra tay, bây giờ lại quan tâm đến đứa bé như vậy, phỏng chừng là một người nhiệt tình yêu trẻ nhỏ, Bạch Diệc Lăng hỏi theo bản năng: "Làm sao bây giờ, ngươi ôm được không?"
Hắn hỏi xong lại đánh giá, cảm thấy chắc mình tìm lầm người rồi.
—— đối phương thoạt nhìn là bộ dạng công tử ca nhà có tiền, đại khái là mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Loại vật nhỏ răng còn chưa mọc đều khóc lít nha lít nhít như này, hỏi y làm sao dỗ, chỉ sợ y cũng ngu người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/984993/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.