Lục Dữ thấy hắn ta nhìn xung quanh liền nhích sang bên cạnh một chút, Lý Toàn nhìn vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy Bạch Diệc Lăng nhắm mắt dựa lên giường, sắc mặt rất kém, lập tức kinh hãi đến biến sắc.
Hắn ta ba chân bốn cẳng xông tới, gấp gáp kêu: "Lục gia! Ngươi làm sao vậy!"
Hắn ta muốn đưa tay lay Bạch Diệc Lăng, nhưng lúc vừa chạm tới đối phương chợt có một cái tay khác đưa đến, nhẹ đẩy tay hắn ta ra.
Giọng của vị công tử tuấn mỹ kia cũng rất êm tai, y nói: "Hắn đang hồi phục, ngươi không nên quấy nhiễu."
Lý Toàn biết Bạch Diệc Lăng có tính cảnh giác, mắt thấy hình như hắn không có biểu hiện chống cự đối với Lục Dữ, hơn nữa đối phương xác thực có khí chất xuất chúng, không giống người xấu nên cũng hơi thả lỏng.
Hắn ta vội vã chắp tay, hỏi: "Vị công tử này, xin hỏi chủ nhân của bọn ta đây là thế nào?"
Lục Dữ cũng đang thấy chuyện này kỳ quái, trầm ngâm: "Đột nhiên biến thành như vậy, không giống bệnh bộc phát, có lẽ là uống phải thuốc gì đó."
Lý Toàn lập tức cảnh giác: "Ý ngài là... trúng độc?"
Lục Dữ không thể xác định, y lắc đầu, nhớ ra trước đó Bạch Diệc Lăng đã uống một chút rượu, liền đi tới trước bàn, thấy chén rượu và bầu rượu vẫn còn đặt ở đó.
Lý Toàn nhìn theo ánh mắt y, hỏi: "Chẳng lẽ là trong rượu này có độc..."
Hắn ta vừa mới nói nửa câu chợt trợn mắt lên, chỉ thấy Lục Dữ trực tiếp nhấc chén rượu Bạch Diệc Lăng vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/235538/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.