Huyện thành Sơn Lan, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Là một thành viên của huyện thành trong thời đại nông nghiệp, Không Ninh giống như tất cả hương dân, hớ hầu hết tên của những người trong huyện thành. Gặp bất cứ ai trong thành, đều có thể gọi tên của đối phương.
Nhưng đây là lần đầu Không Ninh nhìn thấy gã to con ngồi ở cửa oán trách này.
Hắn hơi kinh ngạc: “Mẹ, gã đó là ai? Bạn từ nơi khác sao?"
Cha mẹ mình không có bà con thân thích ở Huyện Sơn Lan, chuyển từ nơi khác tới. Cho nên Không Ninh chưa từng gặp người họ hàng nào.
Gã to con giận dữ vừa rồi, có lẽ là họ hàng của cha hoặc của mẹ chăng?
Không Ninh rất tò mò.
Phụ thân chẳng thèm nhìn Không Ninh, lại tiếp tục lật xem quyển sách cũ nát ố vàng.
Chỉ có mẫu thân tóc bạc trắng cười hiền hậu nói: “Đó là một vị khách thương đi ngang qua đây, là người quen cũ, Ninh Nhi không cần để ý. Nhanh đi ăn cơm, con ngủ cả ngày, chắc đói bụng lắm."
Giọng nói của mẫu thân vẫn luôn hiền lành, dịu dàng.
Không Ninh vốn đang phiền não, lập tức cảm thấy dễ chịu.
Hắn cười gật đầu nói: “Dạ."
Không nghĩ đến gã lạ mặt đó nữa, Không Ninh bèn xoay người về phòng.
Trong phòng bếp, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi. Không Ninh ngồi đợi không bao lâu, bò cạp tinh trong y phục xanh đã bưng lên một mâm đồ ăn.
Tổng cộng 3 món ăn 1 món canh, khá phong phú.
"Phu quân ăn nhiều chút, giờ chàng rất cần chất dinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bi-yeu-ma-nuoi-nhot/1184379/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.