Phan Văn cũng ủy khuất, "Trời định rồi, không tặng em, chẳng qua em chỉ là con gấu trúc mà thôi, huyết mạch chả cao cấp gì, bộ anh tưởng em không muốn ư, chỉ là không có thôi!"
Linh Duyệt cứng đơ đứng ngoài cửa, nghe Mặc Diễm và Phan Văn đang trò chuyện, cảm thấy bây giờ không thích hợp để đi vào, hơn nữa, gấu trúc... Gấu trúc?!
Vừa dứt lời nét mặt anh dịu lại đẩy cửa ra, nhìn Linh Duyệt đứng ngay cửa, "Vào đi."
Mặt Linh Duyệt đầy lúng túng, "Hay là, hai người tiếp tục trò chuyện đi?"
"Thôi khỏi," Mặc Diễm sờ đầu Linh Duyệt, vén tóc lên, không biết có bị dọa chưa, chớ đem tiểu yêu chưa hiểu qua sự đời dọa ngất.
Linh Duyệt ôm đầu, chẳng biết vì sao thở dài, tại sao lần nào gặp cũng sờ đầu cậu, đã nói bao nhiêu lần nhưng chả chịu thay đổi gì cả.
Mặc Diễm hướng Phan Văn nháy mắt, "Cậu sắp xếp thời gian cho tôi, tôi muốn đích thân đi một chuyến tới núi Côn Lôn làm rõ ràng mọi chuyện."
"Được, " Phan Văn cau mày, "Quả thực không thể thì chỉ còn cách hoãn hai lịch trình, nhắc mới nhớ, anh vẫn áp chế nó à?"
Mặc Diễm lạnh lùng, "Phong ấn."
Phan Văn bội phục nói: "Anh trâu thật, người bình thường đều chả có bản lãnh này."
Mặc Diễm ngạo nghễ cười lạnh, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ yêu giới xem, yêu dám đấu chính diện với anh, thật sự chẳng có bao nhiêu.
Linh Duyệt hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói ngôn ngữ gì, đè cái gì, chẳng muốn cái gì?
Mặc Diễm trợn mắt nhìn Phan Văn, cậu chắc chắn sẽ chết, nếu dám nói chuyện này ra. Không biết tâm lý mình bị cái gì quấy rối, dù sao anh vẫn chẳng hi vọng Linh Duyệt biết về mối nhân duyên trời định, anh muốn mau chóng giải quyết vấn đề này.
May mắn là Linh Duyệt căn bản chả hiểu họ đang nói cái gì, cặp mắt bắn lửa nhìn Phan Văn, sự chú ý bị cậu ta câu mất, "Phan tiên sinh, ngài là gấu trúc ư?"
Phan Văn khẽ mỉm cười, "Chính xác như những gì cậu đang nghĩ."
"Tôi có thể..." Linh Duyệt muốn hỏi tôi sờ được không, rốt cuộc đó là bảo vật quốc gia, lần đầu tiên cậu thấy bảo vật quốc gia thành tinh. Lời đến mép, Linh Duyệt nghĩ quá vô lễ, cậu ngại ngùng nói: "Quên đi, không có gì đâu."
Mặc Diễm nhìn thấu ý tưởng của cậu, tàn nhẫn nói: "Cậu ta đang trụi lông, đầu hói, chớ sờ vào."
Ánh mắt Linh Duyệt lập tức thông cảm, thì ra bảo vật quốc gia là một người hói đầu? "Phan tiên sinh, ông ngoại tôi biết thuốc trung y, hay tôi cho anh số điện thoại của ông ấy?"
Phan Văn phất tay, giận hờn nói: "Chả cần, cậu sờ anh ta đi, anh ta trơn nhẵn, anh ta càng trụi hơn, trừ cái bụng và đuôi có lông thì những chỗ khác đều trụi lũi."
Linh Duyệt lập tức thấy hứng thú với nguyên thân của Mặc Diễm nên gấu trúc kia bị quăng ra sau. Cậu nhìn dáng dấp anh thì đoán, chả phải cá mực, chả phải quạ đen, cũng chẳng phải con lươn. Linh Duyệt chưa kịp biết Mặc Diễm loài gì thì ảo ảnh trước mắt chợt lóe sáng, ngài gấu trúc cậu thích biến mất tiêu.
Mặc Diễm rút một bên chân dài của mình về, vỗ lên ống quần rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu chút nữa đã đá chết cậu!"
Con tiểu yêu đứng ngay cửa, nhìn cảnh này, sợ hãi nghiêng đầu lao ra ngoài, tốc độ nhanh hết sức! Lúc sắp đi còn quay đầu nhìn Linh Duyệt một cái, ánh mắt vô cùng bội phục, tựa như đang nhìn một dũng sĩ diệt rồng.
Linh Duyệt sờ cằm mình, "Lão đại, anh muốn số điện thoại của ông nội tôi không?"
"Thôi khỏi!" Mặc Diễm xoa đầu Linh Duyệt, "Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy bạ."
Linh Duyệt lần nữa xù lông, bắn ra sửa sang lại tóc tai, đã bảo bao nhiêu lần, đầu có thể chạm, nhưng tóc thì không thể loạn! Không cho phép sờ đầu nữa! Không cho phép!
Mặc Diễm sống trong một căn phòng, anh ghét người khác bước vào "Lãnh địa" của mình, cho dù còn một phòng trống. Linh Duyệt đến, Mặc Diễm hào phóng nhường phòng đó cho Linh Duyệt ở, "Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào thì tôi sẽ đổi với cậu."
"Khỏi cần khỏi cần," Linh Duyệt vội vàng lắc đầu, nhào lên giường, lăn lộn khoan khoái, "Phòng này tốt lắm, rất thoải mái."
Vương Sao vì chẳng tìm được phòng ở nên đành chạy về trong đêm tối, Mặc Diễm chịu thu nhận cậu đã cao hứng lắm rồi.
Khóe miệng Mặc Diễm nhếch lên, ôm tay dựa vào khung cửa, xem Linh Duyệt lăn lộn đủ trên giường rồi bắt đầu trèo xuống dọn dẹp, không nhịn nổi muốn bật cười, cần gì phải dày vò như vậy?
"Buổi tối chúng ta ăn gì? Để tôi gọi trợ lý đem tới."
"Tôi mời anh," Linh Duyệt híp mắt cười nói: "Lần này chúng ta có thể ăn một bữa ngon lành vì tôi có tiền!"
Mặc Diễm nhíu mày, "Tiền ở đâu ra mà cậu có?"
"Haha, tiền kiếm được từ thù lao cộng thêm phát trực tiếp, tôi quyên góp rồi giữ lại một ít để sinh hoạt trong mấy tháng tới."
Mặc Diễm cạn lời, bản thân còn chưa nuôi nổi, còn học con người đi quyên góp tiền, người cổ lỗ sĩ nào dạy dỗ đứa ngốc này vậy?
"Chủ như thế nào khách phải như thế nấy, tôi chọn ăn món gì, cậu ăn món đó." Cuối cùng Mặc Diễm trực tiếp đưa ra quyết định, để Linh Duyệt giữ lại tiền tiêu vặt của cậu.
Buổi tối Linh Duyệt ăn một bữa thật lớn, thoải mái nằm trên giường, nhắn tin cùng Vương Sao báo bình an, đối phương chẳng có chỗ ở nên cả đêm chạy về studio, chờ ngày mai tiệc đóng máy kết thúc sẽ tới chở cậu về. Vương Sao lo lắng nhắc nhở Linh Duyệt: Ngàn vạn lần đừng đi ra vào khách sạn cùng Mặc Diễm, sẽ có tin đồn, nhớ đấy!
Linh Duyệt đáp ứng nhiều lần đối phương mới yên tâm, Linh Duyệt quan sát trần nhà, làm thế nào cũng khó ngủ, trong đầu đều là toàn thân trơn nhẵn, trừ cái bụng và cái đuôi, động vật không lông rốt cuộc là con gì nhỉ. Phòng sát vách đã an tĩnh, Linh Duyệt xem đồng hồ, cuối cùng cũng chịu đựng đến mười một giờ, lúc ngủ rất nhiều yêu tinh thích biến thành nguyên thân, không biết Mặc Diễm có không ta.
Linh Duyệt meo meo bò dậy, rón rén di chuyển qua phòng Mặc Diễm, ngoẹo đầu, thận trọng nhìn vào trong. Cậu là yêu tinh, nhìn trong tối hay sáng đều giống nhau, khi thấy rõ cảnh tượng trên giường, cả người Linh Duyệt đóng băng, rúc cổ rồi meo meo lui về sau hai bước, sau đó xoay người, co chân lên chạy nhanh như chớp!
Mặc Diễm ngồi trên giường, đang hấp thụ linh khí ban đêm, mở mắt ra mặt vô cảm nhìn Linh Duyệt bị dọa chạy té khói, chẳng biết con tiểu yêu đấy nửa đêm không ngủ cũng không tu luyện, lãng phí sức lực làm gì.
Linh Duyệt về phòng, nắm chặt lồng ngực đang đập bình bịch, nhìn lén bị bắt gặp, quá kích thích! Nghĩ đến chuyện Mặc Diễm, một đại yêu quái ngàn năm còn tu luyện vào ban đêm, khắc khổ chăm chỉ, là gương mẫu sống cho các yêu quái, dưới sự so sánh, cậu càng thấy tự ti mặc cảm hơn, sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu,cậu quyết định ngồi thiền.
Mặc Diễm cảm giác được linh khí vốn dĩ vây quanh anh, có không ít chạy đi chỗ khác, kinh ngạc liếc phòng Linh Duyệt, con ngươi khẽ trầm xuống, nhóc con đó có thiên phú chia linh lực giống anh, huyết mạch loại này, cấp bậc thần thú chẳng sai đi đâu được.
Hỏa thần thú, thuộc nhà chim, là con gì? 500 năm trước chu tước và phượng hoàng đều đã tuyệt tích, chưa nghe qua tin tức về sự hiện diện, Linh Duyệt còn có cha mẹ, khẳng định không thể nào là hai loài này. Rốt cuộc cậu là tiểu yêu loài gì?
Mặc Diễm phất tay, che giấu linh khí trên đỉnh đầu Linh Duyệt, bất kể loài gì, về sau thời điểm bảo vệ cần phải chú ý tiểu yêu này mới được.
- ---------------------------
Giữa trư hôm sau, hai người đi xuống đại sảnh dưới lầu, đạo diễn Vương bao hết nguyên tầng. Linh Duyệt nhớ kỹ lời Vương Sao dặn dò, thụt xuống nói với Mặc Diễm: "Lão đại, tôi đi trước, anh chờ năm phút rồi hẵng vào, hai ta không thể dính tin đồn."
Mặc Diễm ghét bỏ nói, "Tôi còn chẳng sợ, thì cậu sợ cái gì?"
"Chính xác tôi sợ đó." Linh Duyệt bỉu môi, "Fan hâm mộ mù quáng vì tìm cho anh đối tượng, tôi có vợ rồi, đâu thể để cô ấy ghen bừa."
Mặc Diễm giật mình trong lòng, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, nhưng anh cảm thấy vô lý, những điều kiện này đều không đi theo thứ tự. Thấy Linh Duyệt định chạy, anh lách mình, ngăn cản Linh Duyệt," Chờ tí, lần trước cái người mà cậu hỏi thăm với tôi ấy, là... Người thế nào?"
Linh Duyệt híp mắt cười, "Là vị hôn thê của tôi, cô ấy ôn nhu, hiền lành, thân thiện..."
"Đủ rồi đủ rồi, "Mặc Diễm vừa nghe chuỗi khích lệ này liền nhức đầu, "Xác định là nữ?"
Linh Duyệt đóng băng, "Tính cách này, có thể là nam ư?"
Không rõ vì sao Mặc Diễm bực bội, chẳng muốn nói chuyện cùng Linh Duyệt, đẩy Linh Duyệt ra ngoài, đóng cửa lại.
Linh Duyệt: "..."
Nhất định là lão đại hâm mộ cậu có vợ nên mới lộ biểu cảm như thế.
Chờ lúc Mặc Diễm trầm mặt bước xuống lầu, Linh Duyệt đang túm tụm nói chuyện cùng nhóm Vương Mỹ Mỹ, mọi người cô một lời, tôi một lời, vây quanh Linh Duyệt hỏi cậu gần đây làm gì, ríu ra ríu rít, như một đám chim, Mặc Diễm thấy Linh Duyệt bị vây chính giữa, líu lo hai tiếng giống như chưa từng xa cách.
Mặc Diễn vừa đến, mọi người cũng vây quanh anh, mới vừa rồi Linh Duyệt cùng anh ở một chỗ, chẳng có gì mới mẻ nên không tiến tới. Dương Hoằng Bác đứng khá gần bên đó, một mực chờ đợi người vây quanh Linh Duyệt tránh đi hết, gặp dịp có cơ hội, nhân lúc mọi người qua hỏi thăm Mặc Diễm, hắn tiến về phía Linh Duyệt.
Tay Linh Duyệt bưng đĩa, nếm thử mọi loại bánh ngọt, lấy mỗi cái mình thích một phần, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào công việc, so với bình thường càng sáng hơn. Ngay lập tức Dương Hoằng Bác hiểu ra tại sao nhiều người thích Linh Duyệt như thế. Bình thường cách cư xử ôn hòa của hắn, khiến mọi người khó mở lòng, mà Linh Duyệt, mọi cử động đều cho người khác biết: Tôi không có ý xấu, đến chơi với tôi đi!
Ngay cả hắn vẫn luôn mâu thuẫn đôi với Linh Duyệt, cảm thấy cậu thật đáng yêu, Dương Hoằng Bác hít sâu, cảm giác hình như mình điên rồi.
"Linh Duyệt?" Dương Hoằng Bác bước đến chỗ Linh Duyệt, cười chúm chím nói: "Hồi nãy tôi thử món bánh hạnh nhân nằm trong góc, mùi vị khá tốt, cậu muốn nếm thử một chút không?"
Linh Duyệt híp mắt, "Anh muốn nói cái gì với tôi, cứ nói thẳng đi, trực giác mách bảo tôi rằng anh đang nói dối."
Đường hô hấp của Dương Hoằng Bác tắc nghẽn, chẳng lẽ những gì Linh Duyệt cư xử bình thường đều là giả vờ ư? Lòng dạ người này, sâu thăm thẳm!
Thực tế thì, Linh Duyệt chỉ dựa vào bản năng, trực giác nói cậu biết, Dương Hoằng Bác đang lừa gạt. Nhưng chó ngáp phải ruồi, Linh Duyệt thành công khiến Dương Hoằng Bác cho rằng hắn ta không chọc nổi cậu, nhớ tận đáy lòng, về sau tuyệt đối không đụng vào Linh Duyệt.
"Thật ra, tôi muốn nói lời cám ơn với cậu về sự kiện trên Weibo đó, nhờ có cậu đã làm chứng cho tôi." Gương mặt anh tuấn của Dương hoằng Bác mỉm cười, thái độ điềm đạm, nhưng theo Linh Duyệt nghĩ, lòng hắn không cười chút nào. So sánh Dương Hoằng Bác loại người chuyên giấu tính cách của mình thì cậu càng thích loại như Mặc Diễm hơn, bá đạo vô lý, chỗ nào khó chịu, bất kể ngươi giỏi hay dở đều trực tiếp nói thẳng tính tình mình ra. Linh Duyệt cầm hai khối bánh ngọt, nhét nguyên miếng to vào miệng, gật đầu tỏ ý mình biết rồi, bưng đĩa đi mất. Ngày nào Dương Hoằng Bác chưa công khai xin lỗi Vinh ca, ngày đó cậu chả thèm phản ứng với hắn, vừa thấy đã muốn mổ rồi.
Dương Hoằng Bác còn muốn nói gì đó, nhưng bị phản ứng Linh Duyệt bắn trở về, chẳng biết làm gì đứng tại chỗ, tức giận cau mày.
Hình Tuấn Phong bắt gặp Linh Duyệt đi ngang qua, ngăn chặn đoạt đi hai khối bánh kem, "Anh giúp cậu nếm thử vị, chua cay, ngọt đắng?"
Linh Duyệt chầm chầm chạy đến bên người Mặc Diễm, Mặc Diễm chưa kịp lên tiếng, Linh Duyệt liền theo thói quen tố cáo Hình Tuấn Phong, "Anh Hình lại cướp đồ ăn của tôi!"
Hình Tuấn Phong chưa kịp ăn nhìn thấy điều này, vội vàng trả về cho cậu, "Anh thay cậu nếm thử, ăn dở sẽ bảo cậu đừng nên lấy thêm."
Mặc Diễm ghét bỏ nói: "Cậu tự lấy không được sao? Cậu cướp đồ ăn của cậu ấy, không thấy xấu hổ à?"
Hình Tuấn Phong cười ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Tới đây Duyệt Duyệt, anh muốn cùng cậu hảo hảo trò chuyện, anh đối xử với cậu không tốt ư? Người mỗi ngày đem đồ ngon cho cậu ăn là ai hả?"
Linh Duyệt theo tiềm thức nhìn Mặc Diễm, anh ta đút cậu ăn mỗi ngày, còn cướp đồ ăn từ Hình Tuấn Phong đem cho cậu. Trong sự nhận thức của yêu tinh, nhận từ tay người nào, chính là người đó cho.
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, bàn tay khoát sau cổ Linh Duyệt, "Tôi cho đấy."
Hình Tuấn Phong nổi cáu dậm chân, "Là tôi mua! Hai người có nói đạo lý hay không!"
Dương Hoằng Bác thấy bên đó cãi nhau ầm ĩ, mình chẳng thể chen vào, chủ động tham gia vào nhóm nghệ sĩ tuyến ba, ít nhất tuổi nghề hắn so với họ, sẽ khó lúng túng hơn.
Linh Duyệt theo Mặc Diễm được vài phút, liền bị Vương Mỹ Mỹ bọn họ cấu kết dùng thức ăn dẫn đi, Mặc Diễm và đạo diễn Vương nói chuyện xong, định dọa cậu ta đôi câu, bỗng nhiên đạo diễn Vương nhớ đến cái gì đấy bèn nhanh chóng hướng về phía Linh Duyệt, vỗ vai cậu, mặt đầy nghiêm túc: "Linh Duyệt, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cậu biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]