Linh Duyệt nhận nhiệm vụ tìm kiếm Mặc Diễm, cậu đến công ty anh hỏi bảo vệ, "Thầy Mặc về chưa ạ?"
Nhân viên bảo an đứng ngay cửa quan sát cậu. Hiện tại tuyết đang rơi, Linh Duyệt mặc áo khoác lông vũ màu lam, đội mũ và khẩu trang để lộ đôi mắt. Nhân viên bảo an chẳng nhận ra cậu là ai nên lễ phép hỏi, "Cho hỏi ngài tìm anh ấy có việc gì?"
Linh Duyệt cong mắt cười, "Tôi là bạn anh ta." Cậu tính bước vào trong nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản, "Thế cậu gọi điện hỏi anh ấy được không?"
Linh Duyệt cười khổ, cái tên lòng dạ hẹp hòi kia kéo cậu vào danh sách đen, nếu biết cậu tìm tới thì liệu có đến không?
Bảo an nhất thời xem cậu như một fan hâm mộ muốn đi vào trong, "Người lạ cấm vào, tuyết ngày càng rơi nhiều rồi nên cậu mau về đi!"
Linh Duyệt chợt nhớ, "Để tôi gọi cho anh Phan."
Nhân viên bảo an nhìn cậu làm bộ gọi điện thoại, kết quả không thông thì ánh mắt càng hoài nghi hơn. Gã tự nhủ con gấu con này từ đâu tới, tết nhất rồi còn chạy đến đây theo đuổi minh tinh. Linh Duyệt bĩu môi vì Phan Văn cũng tắt máy.
Nhân viên bản an lắc đầu khuyên cậu: "Nhiều người muốn gặp anh Mặc lắm, đâu phải ai nhìn cũng được nên mau đi đi!"
Trời càng tối thì tuyết càng rơi nhiều hơn, Mặc Diễm đứng bên cửa sổ nhìn xuống cổng. Trông anh vô cảm nhưng ánh mắt lại không lãnh đạm.
Phan Văn xem cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, "Thật sự cản cậu ấy à?"
Mặc Diễm tức giận, "Cứ để cậu ta chờ, cấm cậu bắt điện thoại lên."
Phan Văn bó tay, "Thế tại sao anh dỗi?"
"Tôi đã cho cơ hội nhưng cậu ta không lo ca hát mà đi theo con người tạo ra bê bối. Tôi phải trị Linh Duyệt để cậu ta biết ai mới là người che chở mình!"
Phan Văn nhướng mày, "Thế thôi à?"
Mặc Diễm phiền não, "Tôi có gì khác sao?"
Mắt thấy sắp bị trút giận nên Phan Văn nào dám thiếu đòn, "Được rồi, không có gì thì không có gì."
Phan Văn tức khắc rụt cổ bèn rút lại tôn nghiêm của quốc bảo, "Ba, thật xin lỗi."
Trời đổ tuyết nhưng Linh Duyệt chả thấy lạnh vì bên trong cậu mặc bộ đồ mẹ dệt nên thấy ấm áp. Cậu thuộc tính hỏa đủ để chống chọi được với cái lạnh khắc nghiệt vì ăn mặc ấm áp nên đứng trong tuyết với bình thường chẳng khác gì nhau. Nhưng những bông tuyết trên đầu cứ rơi xuống vì vậy chẳng bao lâu sau cậu nhìn y như người tuyết. Linh Duyệt nghĩ thầm, cơm tối nay chắc không thể ăn rồi nên chỉ còn cách chờ đêm khuya Mặc Diễm về nhà qua gõ cửa nhìn một chút thôi.
Cậu xoay người tính đi thì nghe có người kêu: "Đồ ngốc! Quay về đây!"
Linh Duyệt nghiêng đầu, thấy Mặc Diễm đang đứng trên bậc thang thì ánh mắt phát sáng, hào hứng vẫy tay: "Lão đại!"
Bảo vệ ngẩn người, quen biết thật kìa!
Linh Duyệt cao hứng chạy vô trong. Mặc Diễm trầm mặt nhìn cậu phấn khích như con hỉ thước nhỏ còn lạch bạch chạy đến bên người, lửa giận tiêu tán hơn phân nửa. Anh tức giận xoa đầu Linh Duyệt và bốc hơi hết toàn bộ tuyết bèn mặt lạnh hỏi: "Không cho cậu vào, bộ cậu không biết hét lên sao?" Nói một câu tôi sai rồi, chẳng phải sẽ vào được ư? Đứng đấy lâu như thế, bị ngu à?
Linh Duyệt cười nói: "Người ta cấm vào nên tôi xông vào sẽ bị quy là xông vào nhà dân."
"Đứa nhỏ ngu ngốc!" Mặc Diễm kéo khẩu trang Linh Duyệt xuống để bảo vệ nhìn, "Mai mốt thấy cậu ta thì cho vào, hiểu chưa?"
Bảo vệ vội vã gật đầu, "Hiểu rồi ạ."
Thấy ánh mắt trong suốt của Linh Duyệt, Mặc Diễm chán ghét nắm tay cậu bước vào, "Giống y như người tuyết, sao cậu chẳng biết lấy hỏa linh khí bảo vệ mình?"
Linh Duyệt ngập ngừng lúng túng nói: "...Tôi không biết cách dùng."
"Người lớn chưa dạy sao?"
Linh Duyệt lắc đầu, "Nhà tôi chẳng có ai biết dùng hỏa linh khí cả."
Mặc Diễm dừng bước vì kinh ngạc hỏi: "Thế cậu đi theo ai?"
Linh Duyệt cong mắt cười, "Tôi đâu phải con ruột. Lúc còn là trứng, mẹ nhặt được tôi ở trong núi bèn quay về nói với ba tôi là trứng này bà sinh ra nên ba tôi ấp nở ra tôi."
Đâu còn biện pháp nào, nhiệt độ cơ thể mẹ cậu chẳng đủ để ấp trứng với lại bà cũng không có kiên nhẫn để ngồi trong ổ. Ba cậu là người có lông duy nhất trong nhà vì thế nhiệm vụ ấp trứng chỉ đành giao cho ông.
Linh Duyệt tiếp tục nói: "Bởi vì liên quan đến huyết mạch, trong người mẹ tôi chảy dòng huyết mạch hung thần thế nên quan hệ nhà tôi và các tiền bối trên núi Côn Lôn khá tốt. Bình thường tôi hay đến chỗ họ chơi, các tiền bối nhận ra huyết mạch... À thấy tôi đáng yêu nên thỉnh thoảng dạy một chút, nhưng thời gian quá ngắn không thể dạy dỗ tỉ mỉ. Ba mẹ bảo tôi đừng nóng vội vì có khả năng ngày nào đó tôi ngủ một giấc rồi chuyện gì đó xảy ra, tôi sẽ tự tìm thấy cơ duyên cho chính mình."
Mặc Diễm chẳng hiểu nổi lòng mình, giống như ngay chỗ xó xỉnh nào đó trong trái tim bị người ta lặng lẽ đâm một nhát kim, thấy Linh Duyệt cười vui vẻ, cảm giác này càng rõ ràng hơn. Ồn ào nửa ngày, hóa ra là được yêu đời thứ nhất thu nhận, dáng vẻ chít chít yêu đuối này đã chịu qua không ít đau khổ. Hiện tại anh còn sinh khí cái gì nữa, quên đi.
Mặc Diễm nghiêm túc nói: "Về sau tôi dạy cậu, thuộc tính tôi dùng là lửa."
Linh Duyệt báo trước: "Tôi chẳng có tiền đóng học phí."
"Không sao, tiếp tục cho vay nặng lãi thì về sau cậu sẽ có lợi nhuận."
Linh Duyệt dở khóc dở cười, thế cuối cùng là tại sao không vui? Thật chẳng thể hiểu nổi! Bấy giờ Mặc Diễm mới để ý thấy Linh Duyệt xách đồ trên tay, anh chê bai hỏi: "Cậu cầm cái gì đen thui mà tanh quá vậy?"
Linh Duyệt xốc lên quơ quơ, "Không biết, thấy giống anh nên mua thôi."
Mặc Diễm lần nữa phát cáu muốn ném cậu ra ngoài, "Đặc biệt giống tôi chỗ nào?!"
Linh Duyệt nghiêm túc giải thích, "Màu đen cùng với những cái gai nhọn đâm người." . Tìm 𝐭ruyện hay 𝐭ại ﹙ T𝑅U MT𝑅UYỆN.𝗩N ﹚
Mặc Diễm bất động, mặt đầy ngạc nhiên nhìn Linh Duyệt. Hình tượng anh tưởng tượng và hình tượng trong lòng Linh Duyệt hình như hơi khác nhau, cao lớn mạnh mẽ đáng tin và nhím biển?
Linh Duyệt xác định gật đầu, đúng thế, anh chẳng cần phải vùng vẫy làm gì vì tôi nghi ngờ nguyên thân anh là con nhím biển.
Trong nháy mắt, Mặc Diễm giận lên đoạt lấy túi từ tay Linh Duyệt, "Loại này xấu xí! Ném nó đi."
Phan Văn nghe thấy tiếng cãi vả ở ngay cửa bèn đi ra ngoài xem. Cậu ta vui vẻ bắt lấy đồ Mặc Diễm mới vứt rồi trở về trong một giây, "Đừng ném, nhím biển tốt lắm đấy. Nó tăng cường tinh lực, tráng dương bổ thận và có công dụng làm chắc khỏe xương, để em xử lý, lát nữa cho anh..."
Linh Duyệt trơ mắt nhìn Phan Văn bay ra ngoài với vẻ kinh sợ há hốc mồm, chẳng trách vì sao Mặc Diễm chưa có vợ, tàn bạo quá!
Linh Duyệt thật sự chẳng nghĩ đến mấy công dụng này lúc mua. Cậu vừa nhớ đến chuyện mình từng tức giận nói những lời đó với Mặc Diễm, Linh Duyệt vội vàng thừa dịp đối phương chưa chú ý đối chủ đề, "Hôm nay tôi tới đây vì có chuyện đứng đắn, bài hát cuối của phim
《Sóng Ngầm》được giao cho tôi hát, nghe nói anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều vì thế tối nay tôi mời anh ăn cơm."
Mặc Diễm chán ghét vỗ ống quần, "Sữa bột chắc xương dành cho người cao tuổi và thuốc bổ thận tráng dương?"
"Thầy Mặc tôi mời anh ăn cơm!"
"Già..."
Linh Duyệt bụm miệng Mặc Diễm, gằn từng chữ nói: "Tôi mời anh ăn cơm, chuyện trước kia huề nhau rồi, ai nhắc lại người đó là chó."
Mặc Diễm giận đến bật cười bèn kéo cái móng vuốt nhỏ trên miệng xuống, "Cậu tính mời tôi ăn sơn hào hải vị gì?"
Linh Duyệt bảo anh suy nghĩ nhiều, "Không được đắt quá nên tôi mời anh ăn thịt nướng. Chúng ta tìm chỗ nào đó nhỏ thôi, đừng làm ồn ào tạo ra bàn tán." Hiện giờ Linh Duyệt sợ rồi, vừa nhắc tới bàn tán mặt lập tức hoảng hốt, "Vốn có chuyện gì đâu, lại bị người ta cắt ghép, anh Vinh vì bác bỏ tin đồn mà chạy muốn gãy giò."
Mặc Diễm lườm cậu, "Cậu cũng biết như thế à!"
"Tôi đương nhiên biết chứ!" Linh Duyệt chẳng hiểu vì sao anh ta giận, người nên giận là cậu vì cậu mới là người bị hại, "Không đề cập tới cái này, vừa nhắc tới lập tức nhức cả đầu. Anh kéo tôi khỏi danh sách đen đi."
"Không."
"Tại sao kéo vào danh sách đen?"
"Lỡ tay."
"Thật ư?"
"Thật."
"Thế mau thả ra đi!"
"Cậu chưa mời tôi ăn cơm tôi chưa chịu thả."
Nói cho cùng vẫn là vấn đề sỉ diện, Linh Duyệt dang tay bèn quyết định kính già yêu trẻ, chẳng thèm so đo với lão yêu tinh. Lúc này Phan Văn xù lông bay về với bộ dạng tức giận trợn mắt nhìn Mặc Diễm chẳng nói lời nào. Linh Duyệt nhiệt tình mời anh ta: "Anh Phan, đi chung nha."
Phan Văn gãi đầu ngắm tuyết, cười nhạt: "Tôi không đi đâu, hai người cẩn thận coi chừng bị chó săn theo dõi lúc lén lút ăn cơm rồi gặm hai người nát bét đấy."
Linh Duyệt cũng định đá anh ta, Mặc Diễm là độc miệng còn anh ta là miệng thiếu đòn, chẳng hiểu sao hai người đó hợp tác được đến ngày hôm nay.
Lúc này, Mặc Diễm duỗi chân ra thì Phan Văn lần nữa bay khỏi cửa, đập bịch một cái lên tường.
Linh Duyệt: "..."
Linh Duyệt không ngờ cái miệng Phan Văn lại mắm muối như vậy. Cậu và Mặc Diễm cơm nước xong xuôi, mới vô xe đã có cảm giác bị người theo đuôi từ phía sau, loài người đơn thuần! Là loài người mà có thể chết vì bị tát bay bằng một cánh!
Linh Duyệt bĩu môi quay đầu nhìn, "Ngày tuyết rơi thế này mà đám chó săn cũng chuyên nghiệp thật, dám bám đuôi theo."
Hiện tại trên đường lớn rất ít xe chạy, Mặc Diễm bọc chiếc xe bằng linh lực nên tuyết trên xe hơi trượt dài xuống đất, còn chiếc xe phía sau tiếp tục bám theo.
Khóe miệng Mặc Diễm nhếch lên, trong mắt tràn ngập ý đồ xấu, "Chờ bọn họ một chút."
Mặc Diễm cố ý thả chậm tốc độ dời sang phía ven đường vì thế chiếc xe kia chớp lấy cơ hội đuổi theo.
Linh Duyệt càng xem càng thấy kinh hãi, "Những người này chán sống rồi, bộ không sợ xảy ra tại nạn sao?"
"Bọn họ muốn ép chúng ta dừng xe, nếu chụp được ảnh hai ta ở chung với nhau đêm khuya chắc chắn sẽ thành một cú lựu đạn trong giới showbiz vì chỉ cần chữ đêm khuya thôi là giới truyền thông có thể thổi phồng hết mức."
"Tin tức gì? Hai chúng ta yêu nhau bị phơi bày ra ánh sáng?" Linh Duyệt nói xong tức khắc rùng mình cả người buồn nôn. Cậu cần vợ nhỏ mềm mại thơm tho, còn loại như Mặc Diễm miệng độc xấu tính, đại yêu một cước đá bay tiểu yêu có thể làm bạn hoặc làm trưởng bối, nhưng dính dáng đến tình cảm thì cậu bị dọa muốn rơi hết cả lông.
Chiếc xe kia thấy hiệu nghiệm càng nhích gần tới xe bọn họ hơn, thậm chí còn vượt mặt vài lần rồi lắc lư mấy cái trước đầu xe bọn họ, thiếu chút nữa đã cọ xát vào nhau. Hơn hết, một người nào đó trong xe mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, giơ máy chụp hướng về phía cửa kiếng chụp tách tách, hận không thể chọc thủng cửa kiếng để chụp rõ ràng người bên trong.
Linh Duyệt im lặng lắc đầu, "Điên hết rồi, thật sự điên hết rồi!"
Lúc bấy giờ một chiếc xe tang chạy tới từ đằng sau, thấy hai xe phía trước chạy trên đường như đang chạy trên mười tám góc cua trên núi, bảy vặn tám rẽ nên chú tài xế nhấn kèn hùng hổ nói: "Người nào muốn tìm chết vào buổi tối?"
Nghe thấy tiếng kèn phía sau, Mặc Diễm lần nữa thả chậm tốc độ để chiếc xe tang vượt mặt, "Tôi muốn chơi theo một cách dễ hơn."
Anh chỉ ngón tay về phía trước, Linh Duyệt cảm giác được một luồng hơi nóng bay qua mặt cậu và đẩy chiếc xe của nhóm chó săn cho xe tang đi lên đằng trước, sau đó xe của đám chó săn như bị ma ám chạy theo phía sau.
Linh Duyệt bị dọa sợ hết hồn bèn nhỏ giọng hỏi: "Anh làm vậy với con người bộ không sợ bị bộ phận quản lý yêu tinh tìm tới cửa sao?"
Mặc Diễm khẽ bật cười, "Rất nhiều luật pháp vô hiệu đối với tôi nên họ sẽ mặc kệ những trừng phạt nhỏ như vậy nhằm vào con người."
Linh Duyệt khâm phục nhìn Mặc Diễm vài giây như đang xem thiếu niên giữa hai mươi tuổi khoác lác, "Nếu anh bị nhốt vô phòng tối thì nhớ báo tôi một tiếng để tôi đưa cơm cho anh ăn."
Linh Duyệt cảm giác mình thật nghĩa khí bèn lặng lẽ khen thầm bản thân. Mặc Diễm bực bội muốn ném cậu ra ngoài, anh nói sự thật đấy! Cả Trung Quốc chỉ có anh là con yêu được đặc quyền ấy vì đã phục vụ quên mình thôi.
Tại đây, người ngồi xe đằng trước sắp phát điên, "Mau thắng xe đi!"
Sắc mặt người lái xe đỏ bừng, toát hết mồ hôi hột, "Không thắng được, con mẹ nó rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cái xe này vậy?"
Xe đột nhiên mất khống chế tựa như được ai đó lái nên chạy một mạch theo chiếc xe tang. Cùng lúc xe tang kia chạy khỏi thành phố thì ba tên chó săn bị dọa đến da đầu tê dại, sắp đái ra quần.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe tang đã chạy đến vùng ngoại ô, còn xe lũ chó săn cũng đi theo sau. Một đường tới đây ba người trẻ tuổi đều gào thét thảm thiết trong xe, thậm chí còn có ý định đập bể cửa kính nhảy ra, nhưng tiếc thay dường như cái gì đó đang ngăn bọn họ đi tìm đường chết.
Sau khi về đến nhà, Mặc Diễm đậu xe xong xuôi rồi nói với Linh Duyệt, "Tôi sẽ cho cậu xem thứ gì đó vui vẻ."
Hứng thú của Linh Duyệt được gợi lên khi thấy dáng vẻ cười đểu cáng của đối phương, "Là xe của đám chó săn ư?"
Mặc Diễm vung tay lên, trước mắt xuất hiện một chiếc gương, hai người tụm đầu lại xem.
Hiện giờ xe tang đã đến nghĩa trang vắng vẻ. Ba tên chó săn nhưng đã có một tên sợ quá són ra quần khiến xe đầy mùi hôi thối.
Sau khi tài xế xuống xe, ông gõ lên kiếng một cái, "Mấy người nói thế nào với quản lý nghĩa trang vậy, cuối cùng mấy người đưa cô và ông ngoại đến nơi nào?"
Cửa sổ ban đầu chưa đóng kín nên những lời này truyền vào tai khiến ba tên chó săn càng sợ hãi, người ngồi chỗ tài xế ngoài mạnh trong yếu hỏi: "Ông ngoại và cô cái gì? Chú đang nói gì vậy!"
Ba người trên xe bị dọa đến mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn tài xế, tài xế này chắc chắn là tài xế ma! Chắc chắn rồi!
Chú tài xế buồn bực nhìn bọn họ, "Rốt cuộc có phải cô và ông ngoại của mấy người không?"
"Cô và ông ngoại là ai! Tôi chẳng hiểu ông đang nói cái gì cả!" Người trẻ tuổi sợ quá khóc thét, bên khóc bên thét lên, "Tránh ra đi! Ma quỷ mau biến đi!"
Chú tài xế im lặng, "Đúng là có bệnh, chẳng phải người nhà thế mà mấy người lại đi theo tôi lâu như vậy."
Chú tài xế chưa dứt lời thì đột nhiên một người trẻ tuổi nhìn như một thằng ngốc cầm ra một trăm đồng dán lên trán mình, mặt đầy nước mắt, nước mũi gào: "Chú mau để chúng tôi đi! Tôi nói chú biết! Tiền là vật trừ tà, chú dám bước tới tôi sẽ để Mao gia gia[1] giết chết chú!"
(Xoài: Cái ông trên tờ tiền TQ)
Người tài xế bật cười, nếu vị thanh niên không run rẩy thì có lẽ ông sẽ tin thật đấy.
Cùng lúc đó, một chiếc xe riêng đuổi theo từ phía sau, ông chú mập mạp bước xuống xe. Ông ta ôm bụng vừa chạy vừa hét: "Đó là tôi... Đó là cô và ông ngoại của tôi! Ông ngoại và cô tôi chết nhiều năm như thế, tại sao còn có người muốn cướp!"
Chú tài xế quan sát đám chó săn như đang quan sát mấy tên thần kinh, ông quay về ôm ra một hộp tro cốt. Vốn dĩ ông không muốn làm cái việc này tí nào vì cuối năm đã đến, tuyết lại rơi, hơn nữa ban đêm còn chạy tới nghĩa trang nên ông thấy hơi kiêng kỵ chuyến này. Chỉ là ông anh đó cho quá nhiều tiền nên ông mới nhận, ai ngờ gặp phải ba thằng điên, thật xui xẻo.
Ba tên chó săn thấy hai người họ bỏ đi bèn liếc mắt nhìn nhau, bây giờ không chạy thì đợi lúc nào nữa?!
Bọn họ xem sự kiện tối nay như gặp trúng quỷ đả tường hoặc quỷ dẫn đường, chỉ cần bước qua cánh cửa đó nhất định sẽ chết!
Ba người vội vàng đóng chặt cửa sổ, quay đầu xe rồi chạy về như điên. Hiện tại đường đầy tuyết cực kỳ trơn trượt, bọn họ mãi nhìn xe mà chẳng chú ý đến điều kiện đường nên bánh xe bị trượt, vèo một cái bay sang bên kia, kẹt trong một con mương nhỏ bên lề.
Ba người trợn mắt, hơn nửa đêm rồi còn để người khác sống nữa hay không?!
Trong lúc mấy người đó đang cấp bách thì chú tài xế lái chiếc xe tang trở lại, kéo kính xe xuống hỏi bọn họ: "Cần tôi kéo xe hộ không?"
Xe tang kéo xe, ba người rụt cổ vào cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu.
Ông chú cười ha hả hai tiếng, rất kiên nhẫn lừa dối ngay trước mặt họ: "Mấy người cũng có thể gọi điện xem gần đây có ai giúp mấy người kéo xe không. Qua lại thành phố cũng phải bảy tám trăm, cộng thêm chi phí kéo xe, ít nhất là khoảng một nghìn. Hiện tại đã hơn mười hai giờ, hôm nay là đêm ba mươi tết, các người muốn tìm người chắc chắn phải trả thêm tiền. Chú đây chẳng muốn mấy đứa tốn nhiều tiền nên tám trăm thấy thế nào? Tám trăm tôi sẽ túm mấy người lên."
Thấy ánh mắt bọn họ kinh hoảng vẫn tưởng ông là quỷ, ông chú cười lạnh hai tiếng, "Ba đứa Mao tiểu tử, đóng băng ở đây đi."
Nói xong ông nâng kính xe lên tính đi. Bông tuyết vẫn đang bay, gió bắc lành lạnh thổi, bây giờ đã quá nửa đêm mà hôm nay lại là ba mươi tết, đâu thể nào qua đêm ở công viên tưởng niệm. Ba người trẻ tuổi nhẫn tâm cắn răng, "Chú đừng đi! Chúng tôi chịu kéo!"
Đến cuối cùng, mấy tờ tiền của đám chó săn vẫn rơi vào tay ông chú lái xe tang.
Xem tới đây, Mặc Diễm đóng hình ảnh lại, còn Linh Duyệt ôm bụng cười suýt ngất, "Ba người họ thảm quá. Mai mốt nhất định sẽ có bóng đen tâm lý khi đuổi theo người khác vào ban đêm cho coi."
Mặc Diễm cười lạnh bèn giễu cợt nói: "Đám chó săn nọ vì làm tin tức mà chẳng màng đến an nguy nghệ sĩ, đáng đời họ bị dạy dỗ."
Linh Duyệt nâng mặt hâm mộ nhìn Mặc Diễm, bản thân nếu có bản lãnh này thì tốt rồi.
Mặc Diễm bị ánh mắt đó nhìn khiến khóe miệng nhếch lên bèn nhẹ nhàng nựng mặt Linh Duyệt, "Nhìn cái gì?" Anh chả biết tâm tình mình đang làm sao, nhưng mỗi khi thấy Linh Duyệt nheo mắt cười thì tâm trạng anh lập tức tốt theo. Nhìn quai hàm cậu phồng và miệng vểnh lên, anh thật sự muốn bóp cậu ta hai cái. Mặc Diễm chưa từng trải qua cảm giác đó bao giờ.
Linh Duyệt ước ao hỏi: "Một ngàn năm thì bản lĩnh sẽ cao như thế này ư?"
Mặc Diễm trầm ngâm, quả thực chẳng nỡ đả kích tâm hồn trẻ thơ của Linh Duyệt, "Cứ từ từ học, cậu làm được mà."
"Phải học mất bao nhiêu năm?"
"Cậu đó, chậc chậc." Mặc Diễm cười nhưng im lặng, ý bảo học hành sao mà đần thế.
Linh Duyệt liếc xéo, không nói thì thôi vì sớm muộn gì cậu cũng làm được như thế.
Mặc Diễm cũng xuống xe, "Ngày mai tôi đi núi Côn Lôn để xử lý chút việc nên nhân tiện gửi con Hắc long nhỏ qua đấy luôn."
"Ừ." Linh Duyệt gật đầu muốn chạy, nhưng bị Mặc Diễm dùng một tay nắm lấy cổ tay cậu, "Nếu tôi có thể trở về trong một đêm thì cùng nhau ăn tết đi."
Linh Duyệt lắc đầu, "Muộn rồi, tôi lỡ đáp ứng với anh Vinh sang nhà anh ấy ăn tết."
Mặc Diễm: "..."
Con yêu tinh chẳng biết phải trái, thật tức chết mà!
Cậu ốn tưởng rằng Mặc Diễm rất nhanh sẽ về, ai ngờ tết qua rồi mà sân cách vách vẫn yên tĩnh. Linh Duyệt hơi lo lắng, có khi nào Mặc Diễm gặp chuyện không? Tại sao đưa tiểu Long đi rồi mà bản thân vẫn còn ở đấy?
Linh Duyệt bất an nhắn tin nhiều lần cho anh, tuy rằng các yêu tinh trong núi Côn Lôn tự cài đặt khí tiếp thu tín hiệu riêng nhưng sóng vẫn lúc chớp lúc tắt, nhiều khi nửa ngày Mặc Diễm mới nhắn về một hai chữ. Linh Duyệt cảm thấy nhẹ cả lòng khi biết đối phương vẫn an toàn.
Mùng ba ngày đó, Ngô Cẩm Vinh nhận được lời mời từ một đoàn phim, đạo diễn xem trọng khí chất Linh Duyệt nên hi vọng mời cậu nhận vai khách mời.
Ngô Cẩm Vinh tìm hiểu hết mới báo cho Linh Duyệt, "Nhân vật khá tốt, rất thích hợp với cậu. Cậu cứ đi thử vai học hỏi chút kinh nghiệm, diễn được thì diễn, không được thì tính sau."
Sau khi Linh Duyệt rời khỏi anh nghiêm túc dặn dò Vương Sao, "Nhân phẩm đạo diễn khá tốt, chỉ là người đầu tư không phải trò đùa nên cậu quan sát thật kỹ, thấy bất ổn thì kêu Linh Duyệt về, đừng để cậu ấy bị thua thiệt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]