Sáng hôm sau, Cua tinh nhỏ đeo cặp sách trên lưng rồi vội vàng chạy xuống núi. Cậu theo thói quen di chuyển ngang hai bước, đi đi thì bị trật. Cua tinh nhỏ gãi đầu suy nghĩ thủ đô đang nằm ở hướng nào? Cậu nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra hướng đúng.
Yêu tinh trước tu tâm sau đấy tu hành thế nên đa số đều phật tính, cậu móc ra một đồng xu cứng rắn ném lên trời rồi quyết định mặt chữ hướng về chỗ nào thì đi chỗ đó, nếu chỉ lầm đường chắc chắn là trời cao đã an bài.
"Thiên linh linh, địa linh linh, có thể nào ban cho con một con đường đúng không?"
Sau khi đồng xu rơi xuống, cậu nhìn phương hướng, nhặt đồng xu lên và hào hứng đi mất. Về việc đó có phải kinh đô hay không thì cậu mặc kệ nó!
Sau năm mới, nhiệt độ dần dần ấm lên khiến vạn vật hồi sinh. Trong khoảng thời gian Cua nhỏ lạc đường, y ngô đồng trong nhà Linh Duyệt đã nhú ra chồi non mới.
《 Sóng ngầm 》đang tiến vào giai đoạn tuyên truyền nên lúc gần đi Linh Duyệt ôm cây ngô đồng trong sân. Cậu tựa sát mặt vào thân cây rồi nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở sinh mệnh trên đó. Khóe miệng cậu cong cong, cười chúm chím nói: "Ở nhà trông nhà nha, tôi đi ra ngoài kiếm tiền đây."
Làn gió nhẹ nhàng lay động nhánh cây khẽ đung đưa trông như đang đáp lại lời Linh Duyệt.
Lần này, Linh Duyệt và Mặc Diễm cùng chung một lộ trình. Chẳng biết anh ta đã làm gì mà khiến Phan Văn sắp tức chết nên hoàn toàn trục xuất Mặc Diễm, kính nhờ Ngô Cẩm Vinh tiện thể dẫn anh ta theo cùng khi đặt vé. Phí ăn, ở, đi lại của hai người sẽ do công ty Mặc Diễm chi trả, chỉ cần Linh Duyệt nhìn chằm chằm anh ta để anh ta xử sự như người bình thường, đừng đi ra ngoài đánh lộn là được.
Vì thế mà lúc đi ngang qua nhà Mặc Diễm, Linh Duyệt gõ cửa tính kêu anh đi thì chợt thấy anh mặt anh đen thùi mở cửa, hùng hổ bước ra, "Đần độn! Ngu ngốc! Cứng nhắc!"
Mặc Diễm mang khí thế muốn giết người đi ra khiến Linh Duyệt lùi về sau một bước, "Thầy Mặc, tối qua anh ngủ không ngon à?"
Mặc Diễm rất muốn bày tỏ mấy ngày nay anh mất ngủ nên cả người nóng nảy, định tìm người nào đó đánh lộn vài cái. Đúng lúc này thì thằng ngốc Phan Văn kia bắt buộc phải đi tham gia cuộc họp bảo vệ động vật quốc gia, bảo vệ động vật ghê ghớm lắm à! Một thần thú thượng cổ như anh chiếm tiện nghi của quốc gia ư? Cần quốc gia phải đứng lên bảo vệ sao? Có thấy lãng phí nguồn tài nguyên đất nước không?
Linh Duyệt cẩn thận đi sau lưng Mặc Diễm còn tự động cách xa anh ta hai mét. Cậu cảm thấy khó hiểu khi có một luồng khí đen dày đặc vây quanh người thầy mặc làm anh trông giống như một con thú dữ đáng sợ.
Vương Sao lái xe đến đón bọn họ thì thấy khí thế hai người chệnh lệch bèn nhịn không nổi lắc đầu. Mặc Diễm đi phía trước như người chồng canh gác hung dữ cùng với cặp chân dài bước đi cực nhanh. Linh Duyệt trông như một cô vợ nhỏ, chỉ có thể kéo túi chạy theo phía sau. Linh Duyệt nhà bọn họ thực sẽ không bị ức hiếp khi hai người đi chung với nhau chứ?
Lúc Mặc Diễm leo lên xe thì anh vô thức ngồi ở đằng sau trông như ông chủ. Chiếc xe không rộng rãi bằng xe anh khiến cặp chân dài không thể duỗi thẳng nên đành phải để nghiêng khiến Mặc Diễm càng thêm bức bối, "Phan Văn ngu đần này! Trở về sẽ đánh chết cậu ta!"
Linh Duyệt thích ngồi vị trí phó lái nhưng cảm giác mặc kệ thầy Mặc ngồi một mình phía sau có hơi không tốt nên đi theo ngồi đằng sao. Thế mà khi cậu vào mới phát hiện Mặc Diễm chiếm hơn phân nửa còn đặt chân ngay chỗ cậu ngồi.
Mặc Diễm vô cảm liếc cậu nên Linh Duyệt khẽ cười, "Tôi không có chỗ ngồi."
Mặc Diễm thấy dáng vẻ cậu cười không tim không phổi, chẳng biết tại sao tâm trạng anh lập tức tốt hơn bèn hơi rút chân về, "Chiếc xe hỏng này nên thay đi."
Linh Duyệt than thở, đại yêu tinh nào biết củi gạo mắm muối đắt tiền, công ty phân phối xe cho là cậu đã mừng lắm rồi.
Mặc Diễm mở ba lô mình rồi lấy từ trong túi ra mấy bịch đồ được gói bằng vải dầu bèn đưa cho Linh Duyệt, "Cậu mang về đi."
"Oa! Thơm quá!" Mũi Linh Duyệt dựng đứng. Cậu vừa nghe đã biết là quà vặt mà mấy ông bà lão ở núi Côn Lôn tự làm. Tuy rằng trước kia cậu thường qua bên đó chơi, nhưng suy cho cùng thì bản thân cũng không phải mấy đứa nhóc ở cốc trăm yêu nên người ta cho thì ăn, không cho thì đâu thể đòi. Hiện tại nhận được một bọc lớn như vậy khiến Linh Duyệt hạnh phúc ôm vào ngực rồi cảm động nói: "Thầy Mặc, anh là điện, anh là ánh sáng và là thần thoại duy nhất của tôi!"
Tinh thần Mặc Diễm vui vẻ, "Một miếng đã có thể lừa cậu, tôi càng nuôi càng thấy không yên lòng tí nào."
Linh Duyệt mở túi bắt đầu ăn, "Anh mang về cho tôi nhiều đồ ngon như thế nên tôi muốn ôm chặt bắp đùi anh! Nếu lần sau lão đại mang về món ngon nhưng bận quá thì trực tiếp gọi tôi, tôi đảm bảo nửa đêm cách một bức tường vẫn sẽ trèo qua."
"Cậu vì món yêu thích của mình mà đến mức trèo qua tường sao?" Mặc Diễm chẳng những không thấy thoải mái mà ngược lại còn thấy lo lắng hơn.
Linh Duyệt hạnh phúc híp mắt, "Ngon chết mất! Đây là nấm linh chi... Đây là thịt khô nè, ngon thật! Nói mới nhớ tôi chưa thăm nhà anh lần nào vì kỳ trước anh vắng nhà nên tôi đi về, nhà anh không lắp đặt mấy thiết bị cạm bẫy chứ?"
"Cậu thật sự muốn trèo tường qua à?"
Linh Duyệt gật đầu, "Lỡ về sau nhà anh bị tập kích mà có đồ ngon thì nên giấu kỹ chút để khỏi bị trộm cướp."
Mặc Diễm bật cười, "Bảo vật nhà tôi đều đang nằm trên người, có ngon thì cậu tới trộm đi."
Linh Duyệt híp mắt quan sát Mặc Diễm bèn bất ngờ vươn tay ra bắt lấy ngực anh, "Bảo vật đâu? Móc ra xem nào!"
Mặc Diễm đóng băng khiếp sợ nhìn tiểu yêu trước mắt đang tìm đường chết, "Cậu..."
Linh Duyệt bắt xong còn vỗ thêm một cái. Đáy lòng cậu chợt dâng lên sự ưu thương nhàn nhạt, bắp thịt Mặc Diễm không lồi lên xíu nào vậy mà nó lại vạm vỡ đến thế, cũng không biết anh luyện ra bằng cách nào nữa.
Vương Sao ngồi phía trước lái xe chịu hết nổi, "Duyệt Duyệt, " Anh nhắc nhở: "Cấm vô lễ với thầy Mặc, đây là cậu..." Vương Sao muốn nói đây là cậu đùa giỡn lưu manh nhưng ngại mặt mũi Mặc Diễm nên anh xấu hổ không dám nói ra, "Tóm lại là cấm cậu động thủ động cước!"
Linh Duyệt nghe lời gật đầu, "Cứ yên tâm, em không sờ người ngoài đâu."
Vương Sao im lặng, chẳng lẽ thầy Mặc không phải người ngoài thì lẽ nào là người trong nhà? Quan hệ hai người phát triển tốt đến thế ư?
Những lời này Mặc Diễm nghe cũng thấy mất tự nhiên. Anh không phải người ngoài mà là người trong nhà? Mặc Diễm nhớ lại nguyên nhân hai ngày nay mình nóng nảy, thật ra thì đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra tình cảm của mình đối với Linh Duyệt là gì nên anh định thuận theo tự nhiên, thích làm gì thì làm.
Vì thế mà thầy Mặc sờ lại cậu nhưng là trên mặt Linh Duyệt. Anh nắm cằm cậu giật giật, hù dọa nói: "Còn dám động móng vuốt với tôi, tôi sẽ ăn cậu đấy!"
Linh Duyệt đưa tay, "Anh cắn đi."
Mặc Diễm nhìn cậu trắng trẻo non nớt bèn không chịu cắn.
Khóe miệng Linh Duyệt mím thẳng, đây đều là những lời lẽ hùm hổ sao?!
Không bao lâu sau khi Linh Duyệt đi thì phó đạo diễn đoàn phim 《 Carat Tình Yêu 》Đinh Thần liên lạc với Ngô Cẩm Vinh, "Ngày mai bảo Linh Duyệt đến đoàn phim báo cáo."
Ngô Cẩm Vinh biết tổ kịch này là Văn Khải Nguyên đầu tư nên trong lòng lập tức chán ghét. Ban đầu anh đồng ý để Linh Duyệt đi thử vai vì tài năng đạo diễn Đoàn khá giỏi, các bộ phim lúc trước mà ông làm đều rất nổi tiếng. Bên cạnh đó, nhân vật này vô cùng thích hợp với Linh Duyệt cộng thêm quay chưa tới một ngày là đã quay xong rồi. Linh Duyệt nghèo nên vai khách mời cũng có thể kiếm được hai vạn đủ cho cậu sinh hoạt trong vòng một tháng, hơn nữa có Vương Sao đi theo thì Linh Duyệt chắc chắc sẽ không bị thua thiệt.
Ai ngờ Văn Khải Nguyên đến địa điểm casting đụng mặt Linh Duyệt, còn nhét cho cậu tấm danh thiếp. Ngô Cẩm Vinh càng thấy ghét nên hận không thể lấy cái máy laptop đập chết gã.
Ngô Cẩm Vinh nghe thấy yêu cầu của Đinh Thần bèn lạnh lùng kìm nén cơn tức giận nói: "Hiện giờ Linh Duyệt đang đi tuyên truyền 《 Sóng Ngầm》rồi, ngày mai cậu ấy cũng bận nốt."
Đinh Thần vừa nghe đến đây đã thấy hơi bất mãn, "Tại sao không điều chỉnh trước thời gian?"
Theo quan điểm của hắn, Linh Duyệt chỉ là một diễn viên nhỏ nên cái kiểu vô danh như cậu ta, ắt hẳn sẽ thuận theo mà đến còn chủ động phối hợp với công việc trong đoàn phim.
Ngô Cẩm Vinh càng khó chịu, "Mấy người cũng đâu báo trước cho tôi là ngày mai phải đến đoàn phim báo cáo. Bên cạnh đó, Linh Duyệt chỉ đóng vai khách mời, ban đầu đạo diễn Đoàn nói suất diễn của nhân vật này chỉ cần môt ngày nên đoàn phim khai máy đâu cần đến cậu ấy làm gì?"
Đinh Thần bị Ngô Cẩm Vinh chặn miệng bèn vô thức liếc qua đạo diễn đang ngồi cách đó không xa hút thuốc, hắn tức giận: "Chỉ là một diễn viên nhỏ thôi mà, đừng tưởng rằng từng diễn qua 《 Sóng Ngầm》thì sẽ nổi danh. Phim kia còn chưa quảng bá đâu, cậu ta không đóng nhiều phim sao giữ được độ hot? Nói thật với anh luôn là Văn tổng vừa ý cậu ta, tôi biết gần đây công ty mấy người đang khó khăn nên nếu Linh Duyệt đi cùng anh ta thì về sau Văn tổng chắc chắn sẽ bỏ vốn nâng cậu ấy lên, công ty nhỏ của mấy người cũng có thể..."
Ngô Cẩm Vinh nghe đến đây bèn hung hăng hất ly nước trên bàn, "Tao đi mẹ mày chứ đi, tao con mẹ nó cho dù chết nghèo cũng sẽ không đưa nghệ sĩ nhà tao lên giường kim chủ. Vai diễn không quay nữa! Muốn bán thì lấy cái mông mày ra bán ấy!"
Nói xong anh cúp máy!
Bên kia chết lặng, trong giới giải trí Ngô Cảm Vinh nổi tiếng là tính cách tốt nhưng bây giờ vì che chở cho Linh Duyệt mà mở miệng chửi chề!
Sau khi kịp phản ứng lại thì Đinh Thần cũng nổi giận, "Mẹ nó nói cái gì đấy? Ai bán mông hả? Ngô Cẩm Vinh là con chó điên tha mồi vàng à?
Bấy giờ đạo diễn Đoàn trầm mặt đứng dậy, "Cậu trực tiếp nói với Văn tổng là người ta nghỉ quay rồi."
Vẻ mặt Đinh Thần đau khổ bèn tức giận quăng điện thoại lên bàn, "Sao ông không tự nói đi?"
"Tôi không thèm quan tâm tới gã." Đạo diễn Đoàn hung hăng rít một hơi thuốc lá rồi bị sặc. Mấy năm nay, bởi vì vấn đề đầu tư nên ông luôn cùng Văn tổng hợp tác. Mấy người minh tinh hợp tác với ông đều vì nổi tiếng mà sinh điên cuồng leo lên giường Văn tổng, hoặc người đại diện vì muốn kiếm thêm tiền nên dụ dỗ lừa gạt mấy minh tinh nhỏ đưa lên giường gã.
Ông thích làm những bộ phim mà giới trẻ xem nên vì thế diễn viên đều là người trẻ tuổi, bây giờ xem ra ông thành người dẫn mối cho Văn tổng rồi. Nói như thế nào thì ông cũng là người có ăn có học, tâm cao khí ngạo. Ban đầu ông vì ước mơ nên mới cúi đầu trước đồng tiền, nhưng cứ luôn cúi thấp khiến ông khó chịu, nhất là đối với mấy chuyện này ông thấy rất chán ghét.
Đinh Thần hít sâu một hơi để củng cố tim mình. Bấy giờ hắn mới gọi cho Văn Khải Nguyên nói rõ tình hình, Văn Khải Nguyên cười, "Thế nào? Anh ta coi thường điều kiện tôi đưa ra?"
Đinh Thần nhớ lại thái độ Ngô Cẩm Vinh bèn nhắm mắt nói: "Anh đổi người chơi đi, còn nhiều người chịu làm lắm."
"Những người khác có lớn lên giống vầy không? Khí chất có thanh thuần không? Kêu lên nghe có hay không?" Có vài thứ chúng ta ăn được trong miệng sẽ thấy khá hơn, nhưng có vài thứ nếu không ăn được thì càng khó chịu hơn nên Văn khai nguyên âm trầm nói: "Anh ta chẳng biết phải trái gì cả. Cậu đừng hỏi cậu ấy mà hỏi Ngô Cẩm Vinh, nếu anh ta đã luyến tiếc dùng Linh Duyệt để kiếm tiền, thế tiền thuốc men kia của Văn Trình Mân còn đủ hay không?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai anh muốn chết như thế nào? Muốn bị Linh Duyệt đánh chết hay bị Mặc Diễm đánh chết?
Văn Khải Nguyên: Tôi muốn...
(Một móng vuốt nằm trên mặt đất, cọ sát nền xi măng.jpg): Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi viết chết thế nào, anh phải chết như thế nấy, nhiều ý tưởng lấy ở đâu ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]