Chương trước
Chương sau
Cậu nhóc ngây người, nhãi con ngoan ư? Anh ta thật sự xem mình như ông chú à!

Cậu vẫn luôn ghét Linh Duyệt, nhưng anh ta lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy khiến sắc mặt cậu nhóc liên tục thay đổi. Do thầy mình ở đây nên cậu nhóc không dám để lộ ra sự bất mãn mà thay vào đó là lễ phép: "Con tên là Vu Minh Cẩm."

Linh Duyệt gật đầu, "Tên hay lắm. Tương lai con chắc chắn sẽ cực kỳ tươi sáng."

Mặt Vu Minh Cẩm đầy dấu chấm hỏi, cùng với nhiều biểu cảm sốc và gượng gạo.

Linh Duyệt lại nhìn sang thằng nhóc trông cực kỳ ngoan ngoãn bên cạnh, cậu biết đó là thằng nhóc đã nói móc mình. Tuổi nó còn nhỏ nhưng thật biết giả vờ, nếu thính giác cậu không tốt thì thật sự sẽ không nhận ra trong lòng thằng nhóc này khác với biểu hiện bên ngoài của nó. Sau khi Linh Duyệt đã ghi nhớ đối phương, cậu vỗ vai Vu Mình Cẩm rồi cười hỏi: "Đàn anh, đứa nhỏ này là học trò của ai vậy?"

Anh cả cười nói: "Nó là học trò thế hệ thứ hai của anh. Nó gia nhập môn phái hơi trễ vì trước kia nó đều học ở nhà."

Linh Duyệt mỉm cười, đặt hai tay lên vai Vu Minh Cẩm: "Đứa nhỏ này rất thông minh. Mỗi lần em học ở nhà sư phụ thì đều thấy nó đang luyện giọng. Nhãi con này còn sáng dạ, chăm chỉ và lễ phép nữa chứ."

Vưu Minh Cẩm nhìn Linh Duyệt với ánh mắt ngạc nhiên, anh ta có ý gì vậy? Anh ta bị ngu à? Lẽ nào anh ta không nhìn ra mình ghét anh ta?

Anh cả thật sự xem trọng Vu Minh Cẩm, nếu không thì sao ông lại đưa cậu đến chỗ ông lão làm gì. Khi anh cả nghe thấy Linh Duyệt khen học trò thế hệ thứ hai mà mình thích nhất, mặt ông cực kỳ rạng rỡ. Ông bật cười: "Nó còn nhỏ nên vẫn còn phải học hỏi nhiều điều lắm."

"Nếu đứa nhỏ này được chỉ dạy thật tốt thì em chắc chắn nó sẽ thành người làm nên việc lớn." Linh Duyệt xoa đầu Minh Cẩm, ông nội xoa đầu cháu trai thuận tay biết bao.

Anh cả mỉm cười: "Vậy thì tháng sau con sẽ biểu diễn thử trên sân khấu để thầy xem con đã học được những gì trong thời gian qua."

Vu nh Cẩm đứng hình, người mà mình luôn ghét bỏ lại đi nói chuyện giúp mình ư?!

Linh Duyệt nói nghiêm túc: "Bạn nhỏ à, tôi coi trọng cậu rồi đó! Sau này, nếu tôi xây nhà hát thì cậu phải qua giúp một tay đấy."

Vu Minh Cẩm đỏ mặt, lo lắng ấp úng nhìn khuôn mặt Linh Duyệt. Anh ta đột nhiên đứng gần cậu đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh ta. Chuyện này khiến một thiếu niên đang trong tuổi dậy thì như Vu Minh Cẩm bỗng nhiên thấy lúng túng: "Cám, cám, cám ơn ông... Chú. Bây giờ cháu sẽ cố gắng học thật tốt."

Tiếng gọi ông chú của Vu Minh Cẩm vẫn còn rất gượng gạo.

Linh Duyệt lại xoa đầu đứa nhỏ, "Cậu cứ gọi tôi bằng chú là được rồi, ngoan lắm."

Vu Minh Cẩm: "..."

Sau khi nhóm người có chữ lót là Hiểu và Thanh đều đi mất, bầu không khí trên bàn tiệc vô cùng gượng gạo. Sắc mặt của những người khi nãy cãi nhau với Vu Minh Cẩm bây giờ đều xụ đến mức có thể vắt ra nước. Nếu các trưởng bối không nhìn đến cậu ta thì bây giờ cậu ta vẫn là một người tầm thường.

Buổi lễ nhận thầy này khiến mọi người bận bịu đến hơn ba giờ chiều, ngay cả Linh Duyệt cũng không được ăn no vì cậu bận khoe hình với Mặc Diễm. Sau khi trở về công ty, chuyện đầu tiên mà Linh Duyệt làm là lục lọi ngăn kéo của Ngô Cẩm Vinh. Ngô Cẩm Vinh hay bị tuột huyết áp nên anh thường mang đồ ăn theo. Đôi khi anh biết Linh Duyệt sẽ đến tìm chúng nên anh luôn mang theo rất nhiều đồ vặt. Linh Duyệt tìm được một gói oreos, cậu ngồi xuống ghế Ngô Cẩm Vinh và bắt đầu ăn. Linh Duyệt vừa ăn bánh vừa nhắn tin cho Mặc Diễm: Khen em đi, anh hãy dùng tám nghìn chữ để khen vẻ đẹp trai của em đi!

Mặc Diễm cũng chú ý tới những chuyện trên mạng hôm nay. Anh đọc được tin nhắn của Linh Duyệt bèn trả lời lại với tâm trạng cực kỳ tốt: Cục cưng, ngay cả tám chữ anh cũng không thể khen vì không có từ ngữ nào có thể miêu tả được vẻ đẹp của em.

Linh Duyệt đỏ mặt cắn một miếng bánh quy trong khi nhắn lại: Mặc Diễm, anh thật không biết xấu hổ!

Mặc Diễm:...Anh còn chưa nói hết mà.

Linh Duyệt: Anh làm ơn đừng nói nữa.jpg

Sau khi thư ký Phương bước vào phòng làm việc, y nhìn thấy Linh Duyệt mặc âu phục trắng đẹp trai chết người, nhưng lại mở miệng thật to để ăn bánh oreo mặc kệ hình tượng của mình. Chuyện này khiến mỉm cười, bó tay: "Cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay mà cậu vẫn chưa ăn no sao?"

Linh Duyệt mỉm cười, ngẩng đầu lên, "Em lo nói chuyện với khách mời nên còn chưa no đến lửng bụng."

Nụ cười của cậu cực kỳ rạng rỡ và động lòng người. Thư ký Phương rót ly nước ấm cho cậu rồi thấy bất đắc dĩ nên mới nói: "Cậu đẹp trai như vậy thì phải giữ gìn hình tượng của mình cho tốt. Cậu uống chút nước lọc để bảo vệ cổ họng đi."

Linh Duyệt than vãn, "Nước lọc không ngọt, em uống không thấy ngon!"

Bấy giờ, Ngô Cẩm Vinh bước vào phòng làm việc thì thấy cách ăn của Linh Duyệt nên anh cũng trêu chọc cậu: "Sư phụ cậu bỏ đói cậu à?"

Linh Duyệt cười hề hề, "Anh Vinh, anh đã xem hình em chưa? Anh thấy em đẹp trai không?"

"Đẹp trai lắm, hiện giờ cậu vẫn còn nằm trong Hot Search trên mạng đấy." Ngô Cẩm Vinh chỉ nhìn cậu thôi cũng thấy hấp dẫn. Chẳng trách tại sao mọi người trên mạng đều nói Linh Duyệt và Mặc Diễm là hai đại diện cho nhan sắc đỉnh cao trong giới giải trí. Linh Duyệt mặc bộ âu phục trắng tinh khiến nhan sắc cậu tỏa sáng, có bao nhiêu cô gái sẽ nổi điên vì bị lừa bởi khuôn mặt của cậu đây? Ngô Cẩm Vinh kéo ghế ngồi xuống rồi chỉ vào đôi chân dài của Linh Duyệt, "Cậu đặt chân xuống cho anh, ngồi mà cũng không ngồi đàng hoàng nữa!"

Linh Duyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi yên. Ngô Cẩm Vinh đang tính bắt lỗi cậu thì lúc này có người nào đó gọi cho anh. Linh Duyệt chỉ thấy ngô Cẩm Vinh ngây người, sau đó anh kích động đến run bần bật, vành mắt đỏ bừng rồi im lặng chạy ra ngoài.

Linh Duyệt chưa từng thấy Ngô Cẩm Vinh chạy nhanh đến thế, cậu mới chớp mắt một cái thì anh đã phóng ra khỏi phòng.

Linh Duyệt chớp mắt, hình như cậu nghe thấy người trong điện thoại nói Văn Trình Mân đã tỉnh lại.

Tỉnh lại ư?! Linh Duyệt nhanh chóng nhét hai miếng bánh vào miệng mình. Sau khi uống cạn nửa ly nước, Linh Duyệt lao nhanh ra ngoài. Đúng lúc Vương Sao đang đứng đợi thang máy nên Linh Duyệt kéo anh chạy luôn, "Đi thôi anh! Chúng ta cùng đi xem người yêu anh Vinh tỉnh lại!"

Vương Sao vui mừng: "Anh ta tỉnh lại rồi ư? Đúng là một kỳ tích, chẳng trách tại sao hồi nãy anh Ngô lại kích động chạy nhanh như gió, đến thang máy cũng không đi."

Linh Duyệt cũng vui mừng, "Chúng ta cùng đi xem anh ấy thôi!"

Linh Duyệt chạy nhanh đến mức Vương Sao bị kéo theo cũng sắp không đuổi kịp cậu. Sau khi chạy tới ga-ra, Vương Sao thở hồng hộc, "Duyệt Duyệt, chúng ta đừng gấp gáp quá, hai người họ chắc chắn có lời muốn nói với nhau."



Linh Duyệt đột nhiên thắng gấp, "À, vậy em muốn uống một ly trà sữa."

Vương Sao không kịp phanh chân nên lao thẳng về phía Linh Duyệt, cậu ấn tay mình lên đầu anh khiến Vương Sao dừng cực kỳ ổn định.

Vương Sao thấy cánh tay của Linh Duyệt nhỏ hơn mình nhưng lại có rất nhiều sức lực thì khóe miệng anh co rút. Quả nhiên, anh không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đợi khi Linh Duyệt uống xong trà sữa, lúc bọn họ chậm rãi lái xe đến bệnh viện thì bác sĩ đã kiểm tra mọi thứ xong xuôi. Chỉ còn Ngô Cẩm Vinh trông nom người yêu mình, cảm xúc của hai người đã ổn định lại.

Văn Trình Mân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã hơn mười năm, Ngô Cẩm Vinh từng hơn hai mươi tuổi nhưng bây giờ đã sớm bốn mươi. Chuyện này khiến Văn Trình Mân cực kỳ xúc động.

Linh Duyệt không dám đi vào mà chỉ đứng bên ngoài, nhìn trộm qua khe cửa nhỏ.

Ngô Cẩm Vinh nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại nhìn, Văn Trình Mân cũng nhìn theo ánh mắt Ngô Cẩm Vinh. Linh Duyệt chớp mắt, "Hề hề."

Ngô Cẩm Vinh bó tay, "Cậu mới vừa nhận sư phụ có nhiều tiếng tăm, fans hâm mộ cũng hơn 3000 vạn. Một minh tinh nổi tiếng như cậu nghĩ gì mà lại đi nhìn lén ngoài cửa thế hả?!"

Văn Trình Mân nắm tay Ngô Cẩm Vinh rồi hỏi một cách yếu ớt: "Đứa nhỏ mà chúng ta nhận nuôi... Lớn đến thế rồi sao?"

Ngô Cẩm Vinh: "..."

Linh Duyệt nhận ra mình đã bị trông thấy, hai người họ cũng không có thì thầm gì nên lúc này, cậu mới cười hì hì, đẩy cửa vào: "Em thấy không yên tâm về anh ấy nên đến đây xem một chút."

Linh Duyệt nhìn sắc mặt Ngô cẩm Vinh rồi lặng lẽ nhìn sang Văn Trình Mân. Cậu cầm tay đối phương lên, vờ như mình đang bắt mạch. Thật ra cậu làm vậy chỉ muốn kiểm tra xem sức sống của Văn Trình Mân có mạnh không để còn cho y thêm thuốc.

Ngô Cẩm Vinh nhìn cậu một cách hồi hộp. Hiện giờ anh cảm thấy Linh Duyệt còn giỏi hơn cả bác sĩ, "Sao rồi? Cậu có phát hiện ra điều gì không?"

Mặt Linh Duyệt đầy vẻ nghiêm túc, "Anh ấy có thai ba tháng."

Ngô Cẩm Vinh tức giận, giơ chân lên dọa cậu, "Còn chơi xấu nữa thì anh sẽ đá chết cậu!"

Sau khi Ngô Cẩm Vinh bị Linh Duyệt làm phiền, dây thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng của anh dần dần thả lỏng."Thằng nhóc nghịch ngợm."

Linh Duyệt mỉm cười, lấy một viên thuốc từ trong túi ra rồi đưa cho Văn Trình Mân, "Anh uống đi, uống xong anh sẽ mau khỏe lại thôi."

Văn Trình Mân định hỏi gì đó nhưng Ngô Cẩm Vinh chưa đợi anh hỏi đã cầm viên thuốc bằng hai tay như đang cầm đồ quý, nhét thẳng vào miệng Văn Trình Mân. Sau khi thuốc tan trong miệng, Văn Trình Mân nuốt xuống mà không nghĩ ngợi gì. Miệng đầy mùi tanh của thuốc khiến y nhíu mày.

Linh Duyệt cười nói: "Tuy thuốc này không ngon nhưng hiệu quả của nó rất tốt. Em đảm bảo hai tháng sau anh sẽ có thể đứng dậy như bình thường."

Ngô Cẩm Vinh vui mừng: "Nó thần kỳ như vậy sao?"

Linh Duyệt híp mắt cười, "Lời em nói có khi nào không đáng tin không?"

Ngô Cẩm Vinh muốn nói, nhóc à, những lúc cậu không đáng tin có nhiều lắm.

Văn Trình Mân nhìn khuôn mặt tinh xảo của Linh Duyệt, có rất nhiều ký ức trước đây bị phai mờ nên y chỉ nhớ hai người họ đã nhận nuôi một đứa bé cũng có khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp, và ngoan ngoãn giống vậy, "Đứa nhỏ này..."

Ngô Cẩm Vinh giải thích: "Không phải đâu anh, sau khi anh xảy ra chuyện, em không có thời gian tới cô nhi viện nên đứa bé đó đã được người khác nhận nuôi. Em nghe nói đó là một gia đình giàu có. Nếu tính tuổi tác của hai người thì đứa bé đó chắc cũng bằng Linh Duyệt."

Bấy giờ, Văn Trình Mân mới hiểu ra, "Đó là có duyên nhưng không có phận."

"Đúng vậy, nhưng đứa bé đó sống trong gia đình này cũng tốt, vì họ giàu có hơn chúng ta." Thật ra Ngô Cẩm Vinh chưa từng hỏi về tin tức của đứa bé đó, anh chỉ biết nó bị dẫn đi. Vì những thứ không thuộc về anh thì những năm này anh không có thời gian để nghe ngóng. Loại duyên phận này, nếu bạn đã bỏ lỡ thì chính là đã bỏ lỡ.

Anh an ủi: "Sau này, nếu anh muốn có con thì chúng ta có thể nhận nuôi thêm một đứa."

Văn Trình Mân nắm tay Ngô Cẩm Vinh, "Quên đi, khoảng thời gian còn lại của chúng ta vẫn không đủ cho anh đồng hành cùng với em."

Khóe mắt Ngô Cẩm Vinh hơi ẩm ướt, hai ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, dù có bù đắp thêm bao nhiêu cũng không thể bù lại được những năm đó.

Ngô Cẩm Vinh lại nhìn Linh Duyệt: "Đây là nghệ sĩ của studio em. Bây giờ công ty giải trí lớn chỉ còn lại một studio, chẳng có bao nhiêu nghệ sĩ. Cậu ấy là đàn anh lớn nhất trong đó."

Linh Duyệt còn nhỏ như vậy mà đã được chọn làm trụ cột khiến Văn Trình Mân nhíu mày. Từ câu nói này, y biết được cuộc sống hiện giờ của Ngô Cẩm Vinh không còn thoải mái như trước nữa. Y còn một người em trai riêng có dã tâm khá lớn, lẽ nào...

Ngô Cẩm Vinh nhận ra Văn Trình Mân đang lo lắng về điều gì nên anh an ủi y: "Hiện giờ em sống tốt lắm, công ty của anh cũng đang được em quản lý."

Văn Trình Mân kinh ngạc, đây quả thật là chuyện mà y không ngờ tới.

"Những chuyện kia chờ anh khỏe lại thì em sẽ từ từ kể hết cho anh nghe. Hiện tại ba anh vẫn còn sống, chỉ là sức khỏe ông ấy ngày càng yếu đi, đầu óc luôn mơ hồ, nhưng ông ấy vẫn nhớ đến anh. Như vậy cũng tốt, trước khi ông nhắm mắt mà biết được anh đã tỉnh lại thì cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của ông ấy."

Ngô Cẩm Vinh kéo Linh Duyệt qua, "Cậu ngồi nói chuyện một lát đi, đừng đứng đó."

Linh Duyệt gãi đầu, "Em tới đây chỉ muốn đưa thuốc cho anh ấy. Nếu không còn chuyện gì khác thì hai người cứ tiếp tục trò chuyện, em đi trước đây."

Tâm trạng của Ngô Cẩm Vinh đang tốt nên anh cũng chẳng buồn để tâm đến chuyện Linh Duyệt muốn chạy. "Cậu tính đi tìm thầy Mặc đúng không? Cậu nhớ tránh mặt giới truyền thông đấy."

Linh Duyệt ra dấu ok rồi cậu vui vẻ chạy đi mất.

Linh Duyệt vừa về tới nhà để thay đồ thì Mặc Diễm đã đi xuyên tường qua khiến cậu giật mình, "Anh làm vậy đáng sợ lắm đó! Im im, chút khí tức cũng chẳng có!"

Mặc Diễm mỉm cười, hỏi: "Hay là anh phá bức tường này đi?"

Linh Duyệt cự tuyệt, "Không cần, em trèo qua được rồi."

Mặc Diễm chỉ lỗ thủng trên đỉnh đầu mình, "Vậy anh sửa lại nóc nhà cho em?"

Linh Duyệt vẫn cự tuyệt, "Em tự mình tìm người sửa được, em không thể để vợ mình nuôi."

Mặc Diễm nựng mặt cậu, "Cục cưng, anh không cần thể diện, em nuôi anh được không?"

Linh Duyệt cau mày, "Không được, anh ăn quá nhiều."

Mặc Diễm khó chịu, "Anh cho em một cơ hội nữa, em nghĩ kỹ lại xem?"

"Anh đừng làm loạn, em có đồ quý cho anh xem này!" Linh Duyệt thoát khỏi vòng tay Mặc Diễm một cách khó nhằn rồi lấy ra đồ quý mà hôm nay cậu nhận được, "Anh nhìn đi! Đây đều là những bản gốc. Còn cái này nữa, em nghe nói một bức tranh của người này có thể bán hơn mấy trăm vạn đấy! Em muốn cầm nó đi bán quá!"

Mặc Diễm khích lệ Linh Duyệt: "Em bán chúng đi, anh sẽ cho em vài bức tranh thời Đường để treo."

Linh Duyệt ôm chúng như đang ôm của quý, "Không được, nếu sư phụ biết em bán chúng đi thì ông nhất định sẽ nổi giận. Đây đều là những đồ vật mà em có được trong ngày nhận thầy nên chúng rất có ý nghĩa, hoàn toàn khác với các bức thư pháp đầy mùi tiền của anh."

"Mùi tiền ư?" Mặc Diễm nhếch mép, ôm lấy eo Linh Duyệt, "Bức thư pháp còn có mùi tiền ư? Vậy em ngửi thử xem trên người anh có mùi tiền không."

Linh Duyệt đỏ mặt vì tư thế này, cậu vội vã đẩy đối phương ra, "Anh đừng làm loạn nữa! Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào, em thật sự nên tìm người sửa sang lại nhà một chút, vì trọng điểm là để treo những bức thư pháp này lên."

Mặc Diễm dỗ cậu, "Được, chừng nào em muốn sửa nhà thì anh sẽ giúp em tìm công nhân."

"Đợi khi nào em nhận được lương sẽ bắt tay vào làm. Quên mất, cái chú lúc trước mà anh gọi đến sửa tường cho em không phải là con người đúng không?"

"Em nhìn sao mà thấy người ta giống con người?"

Linh Duyệt mỉm cười, "Em nhìn đâu cũng thấy chú ấy giống con người, nhất là khi cười lên trông rất thật thà. Vợ à!" Linh Duyệt ôm mặt anh, cảm khái: "Hôm nay em thấy rất nhiều trai đẹp, người nào cũng xinh cả. Họ vừa đẹp, vừa có dáng chuẩn, nhưng khi em nghĩ tới khuôn mặt anh thì em cảm thấy họ thật bình thường. Anh đã bóp chết con mắt thẩm mỹ của em rồi."



Mặc Diễm nhướng mày, cười đểu, "Em đang khen anh đấy ư?"

"Haizz!" Linh Duyệt thở dài, "Cô vợ thơm tho, mềm mại, xinh tươi như hoa của em!"

Linh Duyệt vẫn chưa nói hết thì đã bị bịt miệng.

Mặc Diễm cảnh cáo cậu, "Nếu em còn nhắc lại những từ đó thì anh sẽ hôn em."

Linh Duyệt giận dữ hỏi: "Tại sao anh lại độc tài như vậy?"

"Khi em mới quen anh thì anh đã như vậy rồi. Lúc đó em còn bảo nếu anh cứ như thế thì sẽ không tìm được bạn gái!" Mặc Diễm giễu cợt, "Anh có vợ rồi, cần gì phải tìm bạn gái?"

Linh Duyệt đột nhiên á khẩu, cậu lườm anh rồi đánh vào hông Mặc Diễm. Nếu cậu cãi không lại thì phải đánh! Mặc Diễm chống trả chính là bạo lực gia đình nên anh đành mặc cậu đánh mình.

Linh Duyệt đã lên Hot Search trên Weibo được hai ngày liền. Bức hình cậu mặc âu phục trắng được fans dùng làm hình nền để thoả mãn ước muốn ăn đường của bọn họ. Fans đã chỉnh sửa quần áo Mặc Diễm thành bộ âu phục giống với Linh Duyệt rồi đặt hai người chung một chỗ. Chẳng những vậy, họ còn chỉnh sửa bối cảnh thành màu đỏ, đặt thêm tấm thảm đỏ trông như lễ kết hôn. Sau đó họ còn cho Linh Duyệt đội khăn voan, hôn lễ đã được chuẩn bị xong.

Đến khi hai người bắt đầu quay tập bảy của 《 Mãi Mãi Yêu Người》, tin tức này vẫn chưa lắng xuống.

Trong tập này, cuối cùng lương tâm của đạo diễn Ứng cũng trỗi dậy nên y quyết định nghe theo ý kiến của khách mời. Y bao một căn biệt thự có suối nước nóng cho bọn họ để mọi người có thể thư giãn, ăn cơm, uống trà và mở tiệc.

Ngay khi mọi người gặp nhau, họ đã chúc mừng Linh Duyệt. Quách Mạn cười nói: "Linh Hiểu Duyệt, đào kép tương lai của chúng ta. Để bác ngắm con một chút, con đẹp trai hơn rồi đó!"

Linh Duyệt xấu hổ, "Dạ, cảm ơn bác vì đã khen con."

Thầy Khương cười nói: "Lúc trước trên mạng cực kỳ hỗn loạn, ông còn lo con sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ ông thấy tinh thần con tạm ổn rồi đó."

Linh Duyệt cười ha hả, "Con được ăn no thì cái gì cũng ổn cả."

Thầy Khương vỗ vai cậu, "Thanh niên có tư tưởng này là rất tốt, vì sẽ không có trở ngại nào mà con không thể vượt qua được. Mặc Diễm, trách nhiệm về sau của con là bảo vệ cho Linh Duyệt."

Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, "Dạ, chuyện đó là đương nhiên rồi."

Linh Duyệt đỏ mặt, có phải thầy Khương nghĩ sai thân phận rồi không? Thân phận của Mặc Diễm là vị hôn thê của cậu chứ không phải cậu là vị hôn thê của Mặc Diễm!

"Linh Duyệt, tôi đã xem hình của cậu, cậu trông đẹp trai lắm!"

"Chúc mừng Duyệt Duyệt! Nếu giàu thì đừng quên nhau nhé!"

Tuy mọi người đang nói đùa nhưng Linh Duyệt vẫn vui vẻ cảm ơn bọn họ. Bỗng dưng cậu nhớ ra mình vẫn chưa đổi tên trên Weibo. Vậy nên nhân lúc mọi người đang đi chọn phòng, cậu đăng nhập vào Weibo, đổi tên mình thành: Linh Hiểu Duyệt Biết Bay.

Sau đó cậu đăng một bài Weibo, Linh Hiểu Duyệt Biết Bay: Thời tiết hôm nay thật tốt ~

Thật ra Linh Duyệt chỉ muốn nhìn xem tên mình khi đăng lên Weibo có đẹp không. Sự thật đã chứng minh, nó vẫn rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên Linh Duyệt đăng bài trên Weibo kể từ sau sóng gió đó nên fans hâm mộ kích động, gào khóc: "Cuối cùng Linh Duyệt cũng đăng bài lên Weibo rồi. Tôi còn tưởng là cậu ấy thật sự định rút khỏi giới giải trí cơ đấy!"

"Chúc mừng Duyệt Duyệt, không, phải là chúc mừng Hiểu Duyệt đã nhận sư phụ! Chỉ cần cậu không rút khỏi giới giải trí thì cậu muốn làm gì cũng được!"

"Oa! Cậu ấy đổi tên kìa! Lần này cậu ấy thật sự đổi thành Linh Hiểu Duyệt kìa!"

"Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Linh Duyệt bình thường lại. Huhuhu cậu trăm lần đừng tức giận rồi rút khỏi giới giải trí để về nhà kế thừa sự nghiệp gia đình!"

"Bắt được Linh Hiểu Duyệt rồi!"

.....

Khi đó Linh Duyệt tự nhủ sẽ giải nghệ nhưng cậu không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng. Còn quay về kế thừa gia sản thì nhà cậu có bao nhiêu gia sản để mà kế thừa chứ? Fans hâm mộ cậu cũng thật ngọt ngào, cuộc sống gia đình tạm ổn của cậu trong trí tưởng tượng của họ trở nên thú vị hơn cả đời thật. Vả lại, bây giờ cậu muốn tu luyện trong làng giải trí nên không thể giải nghệ.

Căn biệt thư có rất nhiều phòng cho mọi người chọn. Sau khi chọn phòng xong, mọi người cùng quây quần nói chuyện và cười đùa với nhau. Thầy Khương đề nghị, "Hay là chúng ta làm món nướng đi."

Mọi người đều đồng ý, bình thường họ luôn bận bịu không có thời gian làm những món nướng nên dù ngon hay dở thì cái họ muốn chính là cảm giác vui vẻ này.

Vậy nên mọi người hỏi mượn tổ đạo diễn lò nướng rồi bắt đầu nướng đồ. Chủ đề của tập này là ăn uống vui chơi nên đạo diễn đành quay cách các cặp đôi cư xử như thế nào trong môi trường thoải mái. Mọi người muốn vui vẻ ra sao cũng được, nếu có thể rắc thêm đường thì càng tốt.

Linh Duyệt đang ngồi trên xích đu trong sân cỏ lướt Weibo thì Mặc Diễm bưng một đĩa thịt xiên và đồ nướng tới, " Nhóc con, em ăn không?"

Linh Duyệt há miệng ra hiệu, anh đút em đi.

Một người ăn, một người đút, trông cực kỳ hài hòa. Những người khác thấy thế bèn kêu hai người họ: "Chúng ta còn chưa chúc mừng Mặc Diễm và Linh Duyệt đã công khai mối quan hệ nữa. Linh Duyệt, tới uống một ly đi!"

Mặc Diễm sửa lại: "Đã đính hôn mới đúng."

Mọi người nhận ra thái độ của Mặc Diễm nên họ nhanh chóng sửa lời, "Chúc mừng hai người, tôi đã chuẩn bị xong quà mừng rồi."

"Khi nào thì hai người kết hôn? Đã có kế hoạch gì chưa?"

Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, "Chúng tôi vẫn cần phải bàn bạc thêm với cha mẹ."

Bọn họ nhận ra ý Mặc Diễm là đã có kế hoạch nên lập tức chúc mừng hai người. Mặt Linh Duyệt đầy vẻ ngu ngơ, hai người sắp kết hôn ư? Tại sao cậu lại không biết chuyện này? Còn chuyện bàn bạc với cha mẹ nữa, theo cậu biết thì Mặc Diễm đâu có cha mẹ.

"Anh, em nghĩ... Dù nói về mặt nào thì chuyện này cũng đang đi quá nhanh." Linh Duyệt níu lấy góc áo Mặc Diễm để kêu anh bình tĩnh lại, cậu vẫn chưa đồng ý đâu đấy.

Mặc Diễm hoàn toàn mặc kệ cậu, bình thường anh ít nói nhưng khi vừa nhắc tới chuyện kết hôn thì anh nói rất nhiều. Mặc Diễm trò chuyện với mọi người, Linh Duyệt thấy thế bèn hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại rồi cầm đĩa lên, cậu muốn biến nỗi bi phẫn của mình thành sự thèm ăn!

Nhưng Mặc Diễm sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Linh Duyệt, anh giải phóng khế ước khiến cậu muốn giấu cũng không giấu được.

Trên ngón tay hai người có hình xăm chỉ là màu sắc khác nhau. Sau khi thầy Khương thấy vậy, ông lập tức cau mày, "Hai tụi con đi xăm à?"

Với một ca sĩ mà nói thì chuyện xăm hình trên tay có thể coi là cá tính, nhưng với một diễn viên mà nói thì đây không phải là chuyện tốt.

Mặc Diễm nghiêm túc nói bừa, "Vâng, đây là hình xăm đặc biệt, có thể tự che giấu."

Thầy Khương sống đến từng tuổi này nhưng còn chưa thấy qua hình xăm nào kỳ diệu đến thế, "Sao con làm được vậy?"

Mặc ảnh đế nói: "Đây là hình xăm của một bác sĩ Trung y, ông ấy đã thêm dược liệu đặc biệt nên hình xăm luôn có thể tự che giấu bất cứ lúc nào. "

Linh Duyệt nhìn ngón tay mình với vẻ mặt hoang mang, rốt cuộc thầy Mặc muốn làm cái gì vậy?

Mặc Diễm vừa nói vừa áp chế khế ước. Sau đó anh nâng cằm Linh Duyệt lên, khẽ hôn cậu một cái rồi giải phóng khế ước.

Khóe miệng Linh Duyệt giật giật, cậu đánh Mặc Diễm một cách giận dữ, "Anh đừng gây thêm loạn nữa!"

Chuyện này khiến những người khác ngẩn ra, "Nó thật sự hiện lên lại kìa! Cái này không chế nhờ vào nhịp tim sao?"

"Hay nhờ vào tình cảm?"

"Tại sao nó lại kỳ diệu đến thế?!"...

Mặc Diễm che nơi bị đánh trên bụng mình với vẻ mặt cực kỳ thâm trầm, "Đây là bí mất."



Linh Duyệt lập tức sinh ra ý nghĩ muốn đánh Mặc Diễm nên cậu tiếp tục đánh vào lưng anh, cuối cùng anh muốn làm gì?

Dường như Mặc Diễm không cảm nhận được nắm đấm sau lưng mình nên anh vẫn nghiêm túc giải thích với mọi người, "Đây là phong tục ở quê hương tụi tôi. Nếu hai người đã quyết định sẽ yêu nhau cả đời không ly hôn, nhưng vợ hoặc chồng chết thì có thể xin hoa văn này, vì nó tồn tại suốt đời. Tôi nghe nói, hình xăm này có thể thần giao cách cảm với người chết. Nếu người yêu mình chết thì người còn lại có thể dựa vào linh cảm để tìm đối phương, ở bên nhau trong kiếp sau."

Bạn bè đang lắng nghe: Tập thể đều chết lặng.jpg

Linh Duyệt đỡ trán, lời thầy Mặc nói quá kì bí, chắc chắn người khác sẽ không tin đâu!

Vẫn là đôi người yêu có phản ứng trước. Kinh Tử Tuyền là cô gái chưa lập gia đình nên cô luôn tin vào những chuyện này, "Thầy Mặc, anh làm hình xăm này ở đâu vậy?"

Xem ra Kinh Tử Tuyền cũng muốn đi làm một cái.

Trần Hoành xúc động nhìn bạn gái mình, Kinh Tử Tuyền yếu đuối, bình thường cô sợ nhất là đau nhưng cô lại có thể xăm mình vì hắn khiến hắn cực kỳ cảm động.

Hai người thầy Khương muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vì hai người không tán thành chuyện đôi người yêu đi xăm, Quách Mạn suy nghĩ một chút rồi nói một cách uyển chuyển: "Chuyện này là phong tục ở quê hương hai người họ nhưng ở nhưng với người khác thì không thích hợp."

Chung quy thì đôi người yêu vẫn còn trẻ nên tình cảm đang trong giai đoạn mặn nồng. Nhưng lỡ tương lai hai người bất hòa dẫn đến chia tay, những lời hai người từng nói đều được giới truyền thông ghi lại, sau này bị người khác đào ra thì liệu có xấu hổ hay không? Huống chi là đi xăm mình.

Thầy Khương cũng có suy nghĩ như thế, "Đợi hai con kết hôn xong bàn tới chuyện này vẫn chưa muộn. Tình cảm bền lâu là có thể đeo nhẫn cả đời, Tử Tuyền không sợ đau sao?"

Trần Hoành thấy đau lòng khi nghĩ đến chuyện đó, "Quên đi, em đừng đi xăm hình. Khi nào rảnh rối thì anh xăm hình em lên ngực mình là được rồi."

Kinh Tử Tuyền còn cảm động hơn cả Trần Hoành, "Em không muốn đâu, anh đừng xăm mình, sẽ đau lắm đấy."

Linh Duyệt nhìn Mặc Diễm bằng đôi mắt oán giận, anh xem người ta kìa, đây mới đúng là vợ yêu, còn anh nhìn lại mình xem!

Thầy Mặc nhíu mày, không hiểu Linh Duyệt đang muốn nói điều gì.

Dương Hiệt tò mò cầm lấy tay Mặc Diễm, "Hoa văn này thật tinh xảo, tôi chắc chắn người vẽ ra nó phải có tay nghề rất tốt. Mọi người có kính lúp không? Tôi muốn nghiên cứu kỹ hình xăm này."

Mặc Diễm mặc cho hắn quan sát, anh bình tĩnh nói: "Những thợ xăm bình thường không làm được hình tinh tế như vậy đâu."

Lưu Thúc cũng nhích lại gần, "Đẹp thật đấy!"

Thầy Mặc nghiêm túc giơ tay lên cho mọi người quan sát.

Linh Duyệt đỡ trán, cậu chịu không nổi bèn bật cười vì hiếm khi cậu thấy thầy Mặc có dáng vẻ này. Nếu sau lưng anh có cái đuôi thì có khi nào nó sẽ vẫy diên cuồng hay không? Linh Duyệt chợt nhớ ra, cậu vẫn chưa thấy nguyên thân của Mặc Diễm!

Toàn bộ hành trình trong tập vày đều có đường. Nhất là cặp Linh Duyệt và Mặc Diễm, sau sóng gió công khai mối quan hệ, số lượng đượng mà hai người rải còn nhiều hơn cả cặp đôi trẻ đang yêu nhau tha thiết.

Hình xăm của hai người chẳng những khiến khách mời tại trường quay đoán già đoán non mà cả cư dân mạng cũng tò mò: "Rốt cuộc hình xăm này được làm như thế nào? Thuốc màu là gì và khống chế nó bằng cách nào? Bảo hiện là hiện, bảo biến mất là lập tức biến mất, lẽ nào nó có công tắc ư??"

"Tô vô cùng tò mò không biết hình xăm này được che giấu bằng cách nào? Tại sao Mặc Diễm hôn Linh Duyệt một cái là hình xăm lại lập tức hiện ra?"

"Tôi cũng muốn hình xăm này! Trông vừa ngầu lại vừa lãng mạn!"

"Lẽ nào hôn Linh Duyệt là công tắc để nó hiện lên? Liệu tôi hôn thì nó có hiệu nghiệm không? Tôi có thể hôn hoài luôn đấy!"

"Hai người họ bảo đây là bác sĩ Trung y ở quê xăm cho. Tôi rất tò mò về chuyện quê bọn họ ở đâu mà tại sao lại có một bác sĩ Trung y lợi hại như vậy?"

"Bác sĩ Trung y bây giờ đều lợi hại đến thế ư? Chẳng những biết khám bệnh mà còn có thể xăm hình! Tôi nghe Dương Hiệt nói hình xăm này rất tinh xảo, anh ấy còn muốn dùng kính lúp để quan sát nó đấy."

"Tôi cũng muốn đi xăm một cái giống vậy! Tuy Kinh Tử Tuyền kén chọn nhưng cô ấy thật sự yêu Trần Hoành."

"Mọi người đừng nháo nhào cả lên, cho dù thợ xăm hình có ở đây thì cũng chưa chắc chúng ta sẽ mời được. Mọi người thử động não xem, hai người họ ở trong tứ hợp viện nên tôi chắc chắn hình xăm được vẽ bằng chất màu đặc biệt, có thể lên đến một nghìn vạn!"

"Đời sau cũng có thể tìm được nhau hahahaha. Anh Mặc có ảo tượng đẹp đẽ như vậy là do bị ảnh hưởng bởi câu chuyện cổ tích được cha mẹ kể lại ư? Tập trước thầy Mặc đã phá vỡ mọi ấn tượng trước đây của tôi về anh ấy. Hai người mau mau kết hôn đi, Duyệt Duyệt, cậu nhìn anh ấy xem, anh ấy đã bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi đó!"

"Lần nào tôi thấy vẻ mặt của anh Mặc tôi cũng bật cười, trông anh ấy đáng yêu thật. Rõ ràng là thầy Mặc đang khoe hình xăm của mình."

"IQ của đàn ông khi yêu sẽ giảm xuống. Mọi người hãy nhìn anh Mặc khi còn độc thận trước đây, và nhìn lại anh ấy sau khi quen Linh Duyệt đi. Chậc chậc chậc, tình yêu là một chất độc đáng sợ!"

- -------------

Sau khi buổi ghi hình cho tập này kết thúc, Linh Duyệt vừa về tới khách sạn là lập tức phấn khích kéo Mặc Diễm vào phòng. Mặc Diễm thấy vẻ mặt của cậu bèn mấp máy môi.

Linh Duyệt đóng cửa phòng, kéo rèm lại rồi hăng hái níu lấy quần áo của Mặc Diễm, "Anh, anh mau cởi hết đồ ra đi!"

Mặc Diễm hít sâu một hơi, ôm lấy eo Linh Duyệt, "Cục cưng, em chắc chắn là trước khi cưới... Anh không quan tâm những tập quán này nhưng anh không muốn em phải chịu thiệt thòi."

Linh Duyệt mất kiên nhẫn: "Tại sao trước khi cưới em lại không được nhìn? Anh đã nhìn em rồi, em muốn nhìn lại!" Linh Duyệt nghĩ không nên gọi anh là Mặc Diễm mà phải gọi anh là vết mực mới đúng. Hai mắt cậu sáng lên trong khi cởi khuy áo cho Mặc Diễm, "Anh sắp biến thành con kỳ lân to lớn! Em muốn xem nguyên thân của anh!

Mặc Diễm, người đã nghĩ sai hoàn toàn: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.